Chuyện thi hương náo nhiệt một trận rồi dần dần lắng xuống, cuộc sống cứ thế trôi đi bình lặng. Đến mùa hè Nguyên Bảo đã có thể ngồi dậy, Lục Lâm trải chiếu trúc khắp nền nhà trên, cứ như vậy Nguyên Bảo có thể bò khắp nơi trên chiếu trúc.
Nguyên Bảo đã có thể cầm nắm đồ vật, trẻ con ở độ tuổi này có một hứng thú đặc biệt với việc ném đồ. Trần Tiểu Mạch rất thích cháu trai Nguyên Bảo. Nguyên Bảo ném đồ vật ra ngoài, Tiểu Mạch liền tung tăng chạy đi nhặt về, hai người chơi rất vui vẻ.
Đáng lẽ tuổi này Nguyên Bảo đã bắt đầu sợ người lạ, nhưng Nguyên Bảo lại là đứa trẻ dễ làm quen. Ai ôm cũng không khóc, đương nhiên vẫn có khác biệt, Nguyên Bảo tuy là một cậu bé bụ bẫm nhưng lại rất rụt rè, ngày thường rất ít khi khóc lớn cười to.
Người quen ôm thì thoải mái, Nguyên Bảo thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười, người lạ ôm thì Nguyên Bảo liền nhắm mắt ngủ. Tuy rằng mọi người trong nhà đều nói Nguyên Bảo rất ngoan, nhưng Lục Lâm lại ẩn ẩn có chút lo lắng, Nguyên Bảo ngoan như vậy sợ sẽ bị lừa bán mất.
Con trai mình bình tĩnh tự nhiên như thế, cho dù lái buôn bắt được e rằng cũng không khóc không nháo. Lục Lâm càng nghĩ càng thấy con trai mình tuy ngày thường không quấy nhưng nếu không cẩn thận để nó đói thì chẳng khác gì ma thần nhập xác, tiếng khóc long trời lở đất, muốn dỗ dành nó thì tốn rất nhiều công sức.
Lục Lâm rất hài lòng với cuộc sống ở đây, cửa hàng thường xuyên tung ra những mặt hàng mới lạ đảm bảo lượng khách ổn định. Trẻ con lớn rất nhanh, chớp mắt Nguyên Bảo đã một tuổi.
Nguyên Bảo lớn lên bụ bẫm, da trắng trẻo nhìn non nớt, ai nhìn thấy cũng không khỏi muốn véo một cái. Tuy rằng Nguyên Bảo trông có vẻ hơi mập nhưng hành động lại rất nhanh nhẹn. Đến tiệc thôi nôi Lục Lâm chuẩn bị cho Nguyên Bảo chọn đồ vật đoán tương lai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT