Trâu Hiền Thực hoảng hốt lùi lại một bước theo phản xạ, tim đập thình thịch như trống trận, môi dần mất đi huyết sắc:
“Chú... cháu... Chú không hiểu cháu đang nói gì, cháu... đừng có nói bậy…”
“Được thôi.” Thủy Lang mỉm cười nói: “Vậy cứ xem như tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu đi.”
Nghe Thủy Lang nói vậy, mồ hôi trên trán Trâu Hiền Thực túa ra nhiều hơn, cổ áo sơ mi trắng nhanh chóng bị thấm ướt. Sự hoảng loạn cuộn trào trong từng mạch máu, khiến m.á.u huyết dường như không còn lưu thông trôi chảy, tay chân lạnh ngắt.
“Cô... làm sao biết được…” Trâu Luật nói được một nửa lại ngừng lại, liếc nhìn bố mình, trầm mặc mấy giây rồi mới nói tiếp: “Vậy bây giờ cô có suy tính gì?”
“Suy tính của tôi, tất nhiên là nỗ lực cùng cư dân trong ngõ Bình An giành lấy giải vàng Cúp Ngọc Lan.” Thủy Lang quay đầu nhìn về phía Trâu Hiền Thực, người lúc này trông như sắp đứng không vững, cười nói: “Dù sao tổng tiền thưởng của ba hạng mục trong Cúp Ngọc Lan cộng lại cũng hơn hai, ba mươi vạn. Chúng tôi sẽ dùng số tiền này để sửa chữa lại nơi đó, thật sự rất mong cuộc thi sớm bắt đầu.”
“Cô!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT