Đại Nha và Nhị Nha nhìn nhau không nói một lời.
“Ôi! Các người đang diễn vở gì thế?” Bà mợ lên tiếng: “Đây là muốn trốn nợ sao?”
Kim Xảo Chi cười nhạt một tiếng: “Mợ ơi, mợ đang nói cái gì vậy? Bọn cháu đã đồng ý với em trai rồi, tiền bọn cháu đưa cho chị cả, một xu cũng không thiếu.”
Người mợ nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Vậy thì tốt, các người làm như vậy là được rồi!”
Kim Xảo Chi lại tiếp tục chế nhạo: “Mợ ơi, hôm nay mợ lại đến diễn vở gì thế?”
“Tôi diễn kịch sao? Tôi diễn kịch gì vậy?" Người mợ ngồi xuống bên cạnh Chu Huỷ: “Tôi là người lớn trong nhà, quan tâm bọn trẻ, chăm sóc con cháu, không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Kim Xảo Chi hừ lạnh một tiếng, tự nhủ, đừng tưởng rằng tôi không biết bà đang âm mưu gì, bên tai nghe thấy từ phía sau bếp truyền đến tiếng động, đột nhiên quay đầu nhìn Thủy Lang, nhiệt tình nói: “Em dâu, bộ này là kem dưỡng da và dầu gội đầu, xà phòng thơm, là quà cưới của anh chị tặng hai người.”
“Ồ, cám ơn.”
Thủy Lang không lạnh không nhạt đáp lại, khiến Kim Xảo Chi cau mày.
Vừa rồi đi đường bọn họ đã hỏi thăm rõ ràng, biết được người em dâu này là thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc, hóa ra mặc dù là người Thượng Hải nhưng hiện tại không có hộ khẩu thành phố, cũng không có việc làm, không biết tại sao lại quen biết em trai.
Khi hai người kết hôn, cô giống như gà rừng ở vùng hoang dã phương Bắc leo lên cây ngô đồng biến thành phượng hoàng.
Bọn họ thực sự không biết cô lấy đâu ra tự tin mà lại dám làm cao với mình như vậy!
Nhưng nghĩ tới chuyện sắp tới phải xử lý, không thể làm cho mối quan hệ này trở nên quá căng thẳng.
Dù có là gà rừng, người ta cũng thực sự bay lên cây ngô đồng rồi, xem như đường đường chính chính là em dâu mình, Kim Xảo Chi chỉ có thể nuốt sự bất mãn trog lòng xuống .
Chu Quang Hách đặt một nồi dưa chua tươi lên bàn: “Mợ ơi, sao bà ngoại còn chưa tới? Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi.”