Edit: Min
Chu Viễn Hồi lớn như vậy rồi, nhưng chưa từng gặp ai đường đột đến mức này.
Thiếu niên trước mặt trông có vẻ yếu đuối, nhưng lại chẳng hề tỏ ra e sợ hắn chút nào.
“Không cho sờ thì thôi.” Dụ Quân Chước trở mình, giọng điệu đầy oán giận, “Làm ám vệ bảo vệ ta mà ngay cả bồi chuyện cũng không chịu, thật quá chán. Hôm nào ta sẽ nhờ Lưu quản gia đổi người khác, tốt nhất là loại hay nói nhiều, biết kể chuyện cười.”
Chu Viễn Hồi: ...…
Y còn có quyền lựa chọn sao?
Dụ Quân Chước ở kiếp trước sống một cách cẩn trọng, nhưng bây giờ, tại Hoài Vương phủ—nơi mà y cảm thấy an toàn nhất—lại chẳng còn chút gò bó hay kiêng kỵ nào. Y nghĩ, chỉ cần không có ai bên ngoài muốn hại mình, thì cứ an nhàn mà bám lấy nơi này dưỡng già cũng được.
“Ngươi không định đứng mãi đây cả đêm chứ?” Dụ Quân Chước liếc nhìn Chu Viễn Hồi, “Bên ngoài có giường nhỏ, ngươi cứ tạm chấp nhận ngủ đó đi. Nếu có thích khách đến, ta sẽ gọi ngươi... Dĩ nhiên, tốt nhất là chính ngươi tự tỉnh dậy, đừng để kẻ khác một đao cứa cổ ta rồi mới phản ứng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT