Giọng nói mơ hồ, nhẹ nhàng ban nãy cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn vào lúc này,  âm thanh ấy như vừa khóc rất to vừa kể lể:
[“Oa, sau bao lâu nay, cuối cùng giờ tôi cũng được hít thở không khí trong lành rồi, lại được nhìn thấy ánh sáng trở lại rồi!”]
[“Tôi sắp ngạt thở chết rồi! Tên khốn Thái Thành Dũng kia sao lâu như vậy không mang tôi ra ngoài! Hắn trốn đi đâu rồi? Sẽ không phải là bị cảnh sát bắt đi rồi chứ?”]
[“Sao ở đây lại có nhiều người như vậy? Bọn họ đang làm gì ở đây?”]
[“Nhanh, nhanh, nhanh kéo tôi ra khỏi chỗ này, tôi thực sự không muốn ở đây nữa rồi…”]
Không biết có phải âm thanh đang nói kia thực sự bị đè nén hay không, mà giờ phút này cứ líu lo nói không ngừng. Thẩm Thanh Diệp nhìn về hai đồ vật kia, trong chốc lát cũng không có cách nào đoán được ai đang nói chuyện. 
Những người khác thì đang thương lượng với nhau nên làm cách nào để mang hai đồ vật lên khỏi hố. Cuối cùng, do dáng người tiểu Lâm tương đối gầy dễ dàng xuống hố hơn, nên quyết định để cậu ấy xuống dưới mang lên. Thẩm Thanh Diệp nhìn cậu ta từng bước từng bước đi xuống cầu thang, vừa tập trung nhìn cảm giác cũng thêm phần bất an.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play