Nhạc Lăng Xuyên chìm vào suy nghĩ, lông mày Thẩm Thanh Diệp hơi nhíu lại, ngón tay không ngừng gõ lên cánh tay.
1987, 1987......
Đột nhiên trong đầu bỗng hiện lên những lời bà lão nói lúc nãy. Lúc đó, ở trong thôn có rất ít người sơn tường màu trắnh. Mọi người đều nhớ rõ sự việc này, còn có khá nhiều người đến nhà họ xem có phải hay không.
Mọi người, khá nhiều người,......
Cô đột nhiên mở miệng nói: “Thời điểm năm 1987, trong thôn chắc hẳn sẽ không ít người như thế này đúng không?”
Chu Khải Minh ngẩn người: “Chắc là vậy, khi đó cách thời điểm mở cải cách không tính là lâu, cũng sẽ không có nhiều người đi ra ngoài làm công như giờ. Đại đa số người dân trong thôn chắc vẫn còn ở lại đây.”
Thẩm Thanh Diệp chậm rãi nói: “Như vậy, ở thời điểm đó người trong thôn vẫn còn nhiều như vậy. Thái Lập Dân muốn xử lý thi thể mà không để lại dấu vết thì hắn sẽ đem đi đâu?”
Nhạc Lăng Xuyên rũ mắt nhìn cô, sắc mặt cô hơi ngưng trọng, lông mày nhíu lại, ánh mắt trầm tĩnh. Thẩm Thanh Diệp tiếp tục mở miệng phỏng đoán lại: “Trông thôn nhiều người vẫn ở như vậy, nếu hắn đem thi thể nạn nhân ra bên ngoài chôn. Khi đào đất ắt hẳn sẽ để lại nhiều dấu vết lạ không giống nhau trên nền đất. Như vậy thì sẽ dễ khiến chó những người khác chú ý đến.”
Khương Trình nghe vậy, cũng rũ mắt suy nghĩ nói: “Còn nữa, đất ở nông thôn mỗi chỗ đều có thể canh tác, ít khi nào để trống không. Họ có khả năng canh tác trồng rau, nên không có khả năng chôn gần thôn.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT