Tào Nguyên Tiến nói: “Có một người tên là Tô Kim Phú làm việc cùng với chúng tôi. Hắn ta nói chuyện khá trơn tru lưu loát, lại còn rất gian xảo.”
"Quan trọng hơn, chính là hắn ta rất thích cờ bạc và thường tụ tập chơi bài với đồng nghiệp. Có lúc anh ta chơi không ngừng nghỉ, toàn bộ tiền trong người đều đồ vào bài bạc. Đến khi hết tiền, thì hắn ta lại đi vay mượn đồng nghiệp.”
“Nhưng ai cũng biết con người hắn ta là như thế nào. Cho hắn ta vay tiền chẳng khác nào vứt tiền đi sao? Chẳng ai muốn làm vậy cả. Có vài người cho hắn ta vay tiền, nhưng sau một thời gian dài không đòi lại được, nên bọn họ cũng không còn thiện cảm gì với hắn ta nữa.”
“Còn về phần Lão Phùng, anh ta cũng cho Tô Kim Phú vay tiền nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ đòi lại được. Tôi có khuyên anh ta đừng cho vay nữa, giữ tiền lại gửi cho vợ con còn tốt hơn là đưa cho hắn ta mượn.”
"Ban đầu thì anh ấy có nghe lời của tôi, nhưng điểm tốt của anh ấy chính là thành thật, nhưng đó cũng chính là điểm xấu!”
“Lão Phùng rất dễ bị ảnh hưởng, không chịu được khi nghe người khác nói tốt về mình. Tô Kim Phú cũng dựa vào điểm này cho nên hắn ta luôn ở cạnh nói tốt về anh ta và rồi hứa hẹn đủ thứ. Lão Phùng không chịu được cho nên lần nào cũng cho hắn ta vay tiền."
"Tính ra... theo như tôi ước chừng thì khoảng hai ba nghìn. Mỗi lần Tô Kim Phú chỉ trả nợ thì cũng chỉ trả một hai trăm, ít hơn rất nhiều so với số tiền hắn ta đã vay mượn. Lão Phùng thì lại ngại ngùng và xấu hổ không dám đòi tiền hắn ta."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play