Những năm này Thẩm Thanh Diệp rất ít khi khóc. Sau khi cha mất, mẹ cô cũng chẳng mấy khi rơi nước mắt. Cô cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng những giọt nước mắt không thể kìm được cứ thế rơi xuống, rơi xuống sàn nhà và khẩu súng, hết lần này đến lần khác.
Cao Chính Minh thấy vậy thì trong lòng cảm thấy khó chịu, ông ấy ngẩng cao đầu, dường như sợ mình cũng sẽ khóc như cô vậy. Rồi ông xoa đầu cô, nói:
"Ngoan... đừng khóc, đứng khóc. Nếu cha của cháu nhìn thấy, chắc chắn sẽ trách chú. Ông ấy luôn không nói lý, cháu cũng biết mà."
Thẩm Thanh Diệp nghe vậy, dường như nhớ lại hồi còn ở trong cục cảnh sát, có mấy ông chú rất thích trêu chọc cô, thỉnh thoảng còn làm cô khóc. Ba cô cứ đá, mắng, bảo bọn họ đừng trêu con gái cưng của ông ấy nữa, sau đó lại làm cho bọn họ dẫn cô đi mua kẹo và đồ ăn ngon.
Cô nhìn chú Cao đang cẩn thận dỗ dành mình, cảm thấy dường như bản thân trở về thời thơ ấu, cô đưa tay lau nước mắt, không nhịn được mà bật cười.
"Chú không được nói bậy.” Cô lẩm bẩm nói:
"Ông ấy rất biết phân phải trái..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT