Anh cao ráo, đi mấy bước đã tới bên cạnh, một tay nhét vào túi quần, quay đầu lại, mang dáng vẻ thảnh thơi hỏi: “Em nói xem, nếu đúng như Lâm Hiểu Phong nói, tình cảm giữa họ tốt như vậy, tại sao Chu Mỹ Hoa lại luôn không đáp lại chuyện kết hôn nhỉ?”

Thẩm Thanh Diệp đáp: “Có thể tình cảm thực tế chưa đủ sâu, hoặc là có những nổi lo lăng trong lòng.”

Cô nhún vai: “Người đã mất, thì lý do bên trong ai mà biết được chứ?”

Nhạc Lăng Xuyên lại nói: “Thế thì chưa chắc.”

Thẩm Thanh Diệp dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh.

Nhạc Lăng Xuyên cười, nói một cách mập mờ: “Đợi xem đi, có lẽ sẽ sớm thôi.”

Trong lòng Thẩm Thanh Diệp hơi suy tư, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Tính ra…có vẻ đúng là sẽ rất nhanh.


Khi gần đến giờ tan làm, Thẩm Thanh Diệp còn đang thu dọn bàn, Phương Vân đã mang tui xách, mỉm cười hỏi cô: “Chưa đi à?”

Thẩm Thanh Diệp cười đáp lại: “Sắp rồi.”

Khi cô chuẩn bị công việc cho ngày mai xong, Phương Vân đã đứng lên, vừa mở cửa phòng làm việc, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, vang lên âm thanh nhốn nháo, nhưng nghe không rõ.

Phương Vân dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Thanh Diệp cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn ra bên ngoài, nhíu mày nói: “Có lẽ…là gia đình nạn nhân đã đến rồi.”


Hai người vừa xuống dưới lầu thì thấy một người phụ nữ trung niên trông hốc hác, dáng vẻ mệt mỏi vội vàng đi vào. Bà ta vừa khóc vừa gào: “Mỹ Hoa, Mỹ Hoa ơi, con gái của mẹ!”

Trông bà ta khoảng hơn năm mươi, đầu có nhiều tóc bạc, khuôn mặt thì nhiều nếp nhăn, quần áo có nhiều chỗ vá, cũ kỹ. Bên cạnh bà ta là một người phụ nữ ngoài ba mươi, ăn mặc giản dị, vừa cuối đầu vừa khóc, và một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, trắng trẻo mặc quần áo sáng màu sạch sẽ, tò mò nhìn xung quanh.

Các cảnh sát xung quanh vội vàng an ủi: “Dì, dì bình tĩnh chút.”

“Đúng vậy, dì uống ngụm nước cho hạ hỏa.”

Nhưng mẹ của Chu Mỹ Hoa chỉ tay vào cảnh sát nữ và quát lớn: “Con gái tôi chết rồi, làm sao tôi bình tĩnh được? Nếu là con gái của  cô chết, cô có bình tĩnh được không? Có không?”

Bà ta gào lên với mọi người xung quanh: “Con gái tôi đâu? Các người nói con bé chết rồi, vậy nó đang ở đâu?”

Cảnh sát nữ bị mắng chỉ biết cắn răng chịu đựng, sắc mặt khó coi nhưng không dám phản kháng.

Lúc này, La Khai Dương vội vàng chạy xuống, theo sau anh ta còn có Lâm Hiểu Phong chưa kịp rời đi.

La Khai Dương tiến lên, nhẹ nhàng trấn an: “Dì, dì bình tĩnh lại. Con gái dì ở đây, tôi sẽ dẫn dì đi gặp cô ấy ngay.”

Mẹ của Chu Mỹ Hoa nắm lấy tay anh ta, nước mắt rơi lả chả, khẩn cầu: “Đồng chí cảnh sát, cậu phải đòi lại công bằng cho Mỹ Hoa con gái tôi. Nó đang yên đang lành sao lại chết được?”

La Khai Dương gật đầu quả quyết: “Dì yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ cho gia đình một câu trả lời công bằng.”

Lâm Hiểu Phong thấy vậy cũng định nói gì đó nhưng La Khai Dương khẽ kéo áo anh ta, liếc mắt cảnh cáo.

Lâm Hiểu Phong há miệng, nhưng cuối cùng không nói lời nào.

Lúc này, mẹ Chu Mỹ Hoa liếc mắt thấy anh ta. Tiếng khóc đột nhiên dừng lại, đôi mắt hình tam giác khẽ híp lại, nhìn anh ta chằm chằm hồi lâu rồi đột nhiên lên tiếng: "

Cậu là Lâm Hiểu Phong phải không?"

Lâm Hiểu Phong hơi ngơ ngác, rồi lập tức ngạc nhiên và vui mừng. Anh ta bước lên một bước, vội nói: “Là cháu đây, dì, cháu..”

“Bốp!” một tiếng giòn vang lên. Mẹ của Chu Mỹ Hoa vung tay lên, đánh thẳng vào mặt anh ta!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play