Nhạc Lăng Xuyên nói: “Theo như lời khai của Lý Đại Chí, sau khi bị từ chối anh ta vẫn không cam tâm. Cho đến tối qua, anh ta thấy Chu Mỹ Hoa khóc lóc chạy về nhà, lại nhớ ra mấy hôm nay không thấy bạn trai của cô ấy, bèn cho rằng hau người họ đã cãi nhau. Công thêm việc đã uống rượu, đầu óc không tỉnh táo, anh ta liền leo qua ban công vào nhà của cô ấy, hỏi cô ấy có muốn ở bên cạnh mình hay không.”
Thanh Diệp không nhịn được: “Nửa đêm có người đàn ông xuất hiện trên ban công không phải là Chu Mỹ Hoa sẽ sợ chết khiếp sao?”
Nhạc Lăng Xuyên đáp: “ Sợ chứ. Nhưng Lý Đại Chí đã bịt miệng cô ấy lại, không cho cô ấy hét lên.”
Thẩm Thanh Diệp nhắm mắt lại không nói thêm gì.
Nhạc Lăng Xuyên nói: “Kết quả cũng đoán được. Chắn chắn Chu mỹ Hoa sẽ không đồng ý, và vùng vẫy liên tục. Lúc đầu Lý Đại Chí định cưỡng ép, nghĩa rằng sau đó cô ấy cũng không dám nói ra. Nhưng vì uống rượu, không thể làm gì được, cộng thêm việc Chu Mỹ Hoa phản kháng dữ dội, anh ta tức giận, mất kiểm soát, tiện tay cầm dao gọt trái cây bên cạnh đâm chết cô ấy.”
Nói xong, anh dừng lại, chợt thấy việc kể thẳng như vậy với một cô gái chưa lập gia đình liệu có hơi thẳng thắn không? Nhưng anh nhìn Thẩm Thanh Diệp vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không chút ngại ngùng khiến anh hơi ngạc nhiên.
Cô cười nhạt nói: “Tức giận, mất kiểm soát, tiện tay…”
Cô cười nhạo: “Trùng hợp nhỉ, vậy mà còn nhớ dọn dẹp hiện trường.”
Hiện trường vụ án đẫm máu như vậy, nhưng lại không hề để lại bất kỳ dấu vết nào của hung thủ, ngay cả dấu vân tay trên chuôi dao cũng được lau chùi sạch sẽ.
Nhạc Lăng Xuyên cũng nói: “Đồng nghiệp tổ giám định dấu vết phát hiện ra một ít vết máu để lại trên ban công, sau đó so sánh dấu giày trên cục nóng điều hòa với của Lý đại Chí và tất cả đều trùng khớp. Vậy mà anh ta vẫn cố ngụy biện. Tôi liền nhờ họ lục soát nhà anh ta, đến khi tìm thấy chiếc áo dính máu được dấu dưới gầm giường, anh ta mới chịu thừa nhận.”
Thẩm Thanh Diệp thở dài một tiếng: “Tai bay vạ gió.”
Cô ngẩng đầu hỏi: “Còn bạn trai của Chu Mỹ Hoa thì sao? có tin tức gì chưa?”
Nhạc Lăng Xuyên: “La Khai Dương đang tìm hiểu, chắc sẽ sớm có kết quả thôi.”
Thẩm Thanh Diệp gật đầu, dừng trước cửa văn phòng rồi nói: “Vậy đội trưởng Nhạc cứ bận việc đi, tôi không quấy rầy nữa.”
Nhạc Lăng Xuyên nhìn theo bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, rồi từ từ thu ánh mắt lại, tay vẫn đánh ống tài liệu lên lòng bàn tay.
Thật hiếm thấy một tân binh vừa nhạy bén quả cảm, vừa có năng lực mà vẫn khiêm tốn không tự kiêu. Một nhân tài đầy triển vọng cho đội hình sự.
Nhưng nhớ lại những lời ông Tống vừa đạp bàn vừa quát vào mặt mình khi nãy, mọi sự tâm đắc của anh bỗng chốc tan biến.
“Trong đội còn nhiều người như vậy, cậu muôn dùng ai cũng được, riêng chỉ cô bé này là không được!”
Nhạc Lăng Xuyên nhíu mày, ngả người tựa lưng vào ghế, cười nhạt: “Ông Tống, tôi thật sự không hiểu. Cô bé này vừa thông minh gan dạ, lại có đầu óc logic, là một mầm mống hình sự tốt như thế này, huấn luyện bài bản một chút thì chẳng phải sẽ trở thành trụ cột của đội hay sao? Tại sao ông cứ nhất quyết cản trở?”
Tống Liên Phong phẩy tay, nói thẳng: “Cậu đừng có kể lể nữa. Tôi biết cô bé này giỏi giang cỡ nào, hơn cậu nhiều, nhưng dù thế nào thì cũng không được. Sau này cậu bớt gọi cô bé đi làm việc cho cậu đi.”
Nhạc Lăng Xuyên nhìn vẻ mặt không muốn bàn thêm của ông ta, thì im lặng một lúc, rồi bất ngờ đặt tay lên bàn, cúi người về phía trước, nheo mắt chắc nịch: “Với thái độ này…ông đang giấu chuyện gì đúng không?”