Dịch Dương cười nhạt, tiếp tục nói: “Vậy là em đã tin ông ta, theo ông ta đi, nhưng thực chất ông ta không phải là cậu của Lâm Anh mà là kẻ buôn người, bán em cho bọn vừa đánh em trên đường đúng không?”
Những lời anh nói không khác gì sự thật. Nghĩ đến những gì đã trải qua, lòng Lâm Ngọc Trân trào lên cảm giác chua xót, nước mắt cứ thế lăn dài.
“Đừng khóc nữa.” Lý Thính Vân đưa cho cô một chiếc khăn sạch để lau nước mắt.
Thời gian qua chắc chắn Lâm Ngọc Trân đã sống không tốt, quần áo cô ấy mặc rách nát, mặt mũi lấm lem, hoàn toàn khác xa so với con người sạch sẽ, gọn gàng trước kia.
Hiện tại, hình dáng cô ấy chẳng khác gì một người ăn xin trên phố. Ngồi trong nhà ăn của quốc doanh, không thể tránh khỏi việc nhận được những ánh mắt lạ lùng và chỉ trỏ từ mọi người xung quanh, nhưng Lâm Ngọc Trân lúc này không hề quan tâm đến những ánh mắt xa lạ ấy, trong lòng chỉ nghĩ đến việc ăn cho no.
Ban đầu Dịch Dương định trách móc cô ấy vài câu, nhưng nhìn dáng vẻ thảm hại của cô ấy bây giờ, anh cũng không nỡ nói thêm lời nào nặng nề.
“Thôi, nói gì thêm cũng không có tác dụng bằng bài học mà em tự mình trải qua.” Dịch Dương cầm chìa khóa xe, ôm lấy Tam Oa rồi đứng lên nói: “Đi thôi, đưa em về nhà trước, tắm rửa sạch sẽ rồi tính tiếp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT