“Lúc đó tôi muốn báo cảnh sát, muốn nghỉ việc. Nhưng tôi luôn có cảm giác tất cả mọi người đang theo dõi tôi. Dương Đào, các nhân viên khác, thậm chí cả thực khách. Chỉ cần tôi làm bất cứ điều gì, họ sẽ giết tôi ngay. Đến cả lúc ngủ tôi cũng không dám ngủ yên.”
“Ông chủ càng ngày càng khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn, chẳng khác gì một người bình thường. Nhưng ông ta càng khỏe, tôi càng thấy sợ. Tôi cảm giác ông ta đã không còn là con người nữa. Hôm nay ông ta bảo sẽ đóng cửa quán, tập trung chữa bệnh. Còn nói rằng khi đóng quán, chúng tôi sẽ được nhận tiền trợ cấp thôi việc.”
“Khi nghe đến tiền, tôi đã do dự. Tôi nghĩ, thôi thì nhận tiền rồi đi cũng được.”
“Nhưng sau khi đóng cửa, mỗi đêm vẫn có khách đến. Cửa hàng trưởng bảo chúng tôi phục vụ họ thật tốt. Đó là những khách hàng VIP của chúng tôi.”
Giọng anh ta càng ngày càng nhỏ và run rẩy: “Những vị khách đó bắt đầu trở nên kỳ quái. Có lần tôi thấy một người nhúng ngón tay trỏ vào nồi lẩu, dù tay bị bỏng đến cháy đen, người đó vẫn cười.”
“Tôi bắt đầu tự hỏi, ốt cuộc những người đó rđã ăn gì? Còn tôi thì sao? Có phải tôi đã tiếp tay cho họ? Có phải tôi đã… giết chết họ không?”
“Có phải tôi là kẻ giết người không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT