Nếu phòng quan sát khiến một số người phải nơm nớp lo sợ vì nghĩ mình bị theo dõi mọi lúc, thì với Chúc Ninh, nơi này chẳng khác gì một viện dưỡng lão cả.
Ngày hôm sau, cô ngủ một mạch đến tận bốn giờ chiều mới dậy. Không ngờ là đã trễ như vậy mà khu vực tự phục vụ vẫn còn mở cửa. Căn tin thì vắng vẻ, không có ai tranh giành thức ăn với cô.
Chúc Ninh cầm khay đi hai vòng, thử mỗi món một ít, trông cô cứ như người chết đói tám trăm năm chưa thấy đồ ăn. Tuy các loại dinh dưỡng phẩm kinh tế và tiện dụng hơn nhưng không thể so sánh được với những món này. Phải nói rằng, trung tâm dọn dẹp thật sự rất hào phóng.
Cô bê khay thức ăn ra ngoài, định tìm một chỗ ngồi thoải mái. Vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy Phòng Doanh.
Đối phương mặc bộ vest công sở màu xanh nhạt, ôm một chồng tài liệu trên tay. Cả người toát lên vẻ chuyên nghiệp, sắc sảo. Thấy Chúc Ninh, cô ấy nở nụ cười tiêu chuẩn với tám chiếc răng: “Chào cô, Chúc Ninh.”
Chúc Ninh im lặng, không hiểu sao bản thân lại cảm thấy mình như học sinh bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp.
“Cô cứ ăn đi, tôi muốn nói chuyện với cô một lát.” Phòng Doanh ra hiệu cho cô ngồi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT