Cả đầu con cá áp chặt lên cửa sổ, khi tàu vẫn lao vun vút. Gương mặt của vật ô nhiễm bị đè đến méo mó.
Chúc Ninh nhìn thấy vật ô nhiễm, và vật ô nhiễm cũng nhìn thấy cô.
Không chút do dự, Chúc Ninh bất ngờ mở cửa toa tàu, dưới ánh mắt sững sờ của Lý Niệm Xuyên, cô nhắm thẳng ra ngoài cửa sổ và nổ súng.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Viên đạn xuyên qua cửa kính. Gió cuốn vào ầm ầm, Lý Niệm Xuyên còn chưa kịp phản ứng gì. Chỉ thấy Chúc Ninh đột nhiên giương súng lên, bắn thẳng về phía nóc tàu.
“Nhắm theo hướng của tôi mà bắn!” Chúc Ninh dứt khoát ra lệnh.
Lý Niệm Xuyên, gần như phản xạ tự nhiên, lập tức ngừng đọc công thức nấu ăn, làm theo chỉ dẫn của cô. Cô bắn chỗ nào, anh bắn chỗ đó.
May mà đây chỉ là đạn khí nén. Nếu đây là đạn thật, trong không gian kín bằng kim loại như thế này, đạn bắn ngược lại rất dễ gây ra thương tích.
Nóc tàu xuất hiện từng vết lõm lớn do đạn, thậm chí có vài viên xuyên thủng lớp vỏ kim loại, khiến gió ùa vào càng ngày càng nhiều. Rõ ràng có thứ gì đó đang bò trên đó.
Thứ đó có kích thước và trọng lượng lớn hơn con người. Mỗi bước chạy để tránh đạn của nó đều để lại dấu hằn sâu trên nóc.
Chiếc toa tàu vốn vững chắc giờ đây như được làm từ giấy, trở nên mong manh dưới làn đạn bắn phá. Đạn khí nén không mạnh đến mức đó. Chỉ có thể là do vật ô nhiễm đã yếu đi.
Nguồn ô nhiễm, khi ẩn nấp trong khu vực ô nhiễm, sẽ tạo ra một khu vực gần như bất khả xâm phạm. Nhưng một khi bị phát hiện, lớp bảo vệ của khu vực ô nhiễm sẽ bắt đầu nứt toác.
Nói cách khác, khu vực ô nhiễm đang dần sụp đổ.
Chúc Ninh cảm thấy bực bội, tại sao nhân viên dọn dẹp chỉ được trang bị súng khí nén thôi? Nếu có một khẩu súng tiểu liên, trận chiến này đã kết thúc từ lâu cmnr.
Đạn khí nén có lực sát thương hạn chế, tầm bắn không xa, lại mất thời gian lên đạn. Khoảng trống giữa hai phát bắn vô tình trở thành cơ hội cho vật ô nhiễm phản kháng.
Đột nhiên, ánh đèn trong toa tàu chớp nháy dữ dội.
Chúc Ninh nhíu mày. Chức năng nhìn đêm của mũ bảo hiểm còn chưa kịp điều chỉnh. Một tay cầm súng, cô chậm rãi tiến về phía trước. Các hành khách trong toa tàu đều nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lẽo, phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp như tiếng thú dữ trước giờ săn mồi.
Khu vực ô nhiễm sắp sụp đổ hoàn toàn.
Khi vẫn đang tìm kiếm, đột nhiên đồng tử của Chúc Ninh co rút lại.
Rầm! Một bàn tay với vây cá sắc nhọn đâm xuyên qua cửa sổ, chộp lấy cổ Chúc Ninh, rồi kéo mạnh. Dưới ánh mắt kinh hãi của Lý Niệm Xuyên, bàn tay cá đó kéo cô ra khỏi toa tàu.
Lý Niệm Xuyên bắn về phía bàn tay cá vừa bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối, nhưng vẫn không kịp.
Con tàu lao đi với tốc độ kinh hoàng. Trong chớp mắt, Lý Niệm Xuyên đã bị bỏ lại, con tàu cuốn anh đi xa, tách hai người bọn họ ra.
Ngay khoảnh khắc bị bàn tay cá lôi ra, phản ứng của Chúc Ninh cực kỳ nhanh nhạy. Cô lập tức ấn nút bơm khí trên bộ đồ. Chiếc áo da chiến đấu biến thành một bộ “đồ phi hành gia,” phồng lên nhờ khí nén.
Bộ đồ bơm khí giảm chấn thương, bảo vệ cơ thể mỏng manh của cô khỏi cú ngã kinh hoàng khi bị kéo xuống đường ray bởi người cá.
Cả hai lăn lộn trên mặt đất hàng chục vòng. Khi định thần lại, Chúc Ninh phát hiện mình đang bị người cá đè lên, tay hắn đang siết chặt cổ cô.
Khẩu súng đã rơi mất trong lúc ngã. Nơi này là đường ray, Chúc Ninh nằm trên lớp đá rải, còn tên người cá đang phát điên đè trên người cô.
Đôi mắt to bằng nắm tay của hắn đã đỏ rực, trong con ngươi ấy là một cái xoáy nước đang quay với tốc độ cực kỳ quái dị. Chỉ cần nhìn vào xoáy đó, người ta sẽ choáng váng, muốn phát điên rồi thét lên.
“Cô có thấy chuyến tàu cuối của tôi không?” Tên người cá gầm lên, vừa nói vừa cố giật chiếc mũ bảo hiểm trên đầu Chúc Ninh ra.
Chúc Ninh cố sức đạp mạnh vào bụng hắn. Nếu mũ bảo hiểm của cô bị tháo ra, cô chắc chắn sẽ bị ký sinh.
“Tôi lỡ chuyến tàu rồi!” Tên người cá rít lên, vừa nói vừa kéo mạnh mũ bảo hiểm của cô ra.
“Con gái tôi đang chờ ở nhà, mấy ngày nay tôi chưa nói được lời nào với con bé cả!”
“Tôi không tìm thấy chuyến tàu cuối cùng!” Hắn cứ lặp đi lặp lại những câu nói đó.
Cổ họng bị siết chặt, não bộ thiếu oxy, cộng thêm ô nhiễm tinh thần. Trước mắt Chúc Ninh trở nên mơ hồ. Cô chợt hiểu ra vấn đề.
Người cá này đã lỡ chuyến tàu cuối. Vì không lên tàu kịp, hắn buộc phải bám vào bên ngoài. Cho đến chết, hắn cũng không được lên tàu.
【Giá trị tinh thần giảm 5%.】
【Máu giảm 10%.】
【Hãy mau chóng thoát khỏi đây.】
Giọng nói máy móc của hệ thống liên tục vang lên bên tai. Nhưng bảng công cụ của cô trống rỗng, không có bất kỳ vật phẩm nào để hỗ trợ cả.
【Nhiệm vụ phụ: Chuyến tàu cuối tuyến số 1 biến mất. Tiến độ thanh lọc hiện tại: 50%.】
Tin tốt là, việc phát hiện ra nguồn ô nhiễm đã khiến tiến độ thanh lọc tăng lên. Tin xấu là, cô sắp bị con cá này bóp chết cmnr. Hệ thống chết tiệt!
Chúc Ninh không ngừng đạp mạnh vào bụng người cá.
Rầm!
Tiếng ầm ầm vang lên, đèn pha phía trước chiếu sáng đường ray. Con tàu đang quay lại.
Con tàu cứ chạy theo một cái vòng lặp. Chúc Ninh đang nằm trên đường ray, nếu con tàu này lao đến, cô sẽ bị nghiền thành thịt vụn.
Đù má! Con cá này tâm địa hiểm độc vl!
Trên tàu, Lý Niệm Xuyên vẫn đang tìm cơ hội để xuống. Nhưng con tàu không hề dừng lại.
Anh xông vào phòng lái, bắn nổ đầu người lái tàu rồi khóa mình trong đó. Bên ngoài cửa kính, mấy tên người cá điên cuồng cào cửa, muốn phá cửa xông vào ngăn anh lại.
Từ trong phòng lái, Lý Niệm Xuyên nhìn thấy Chúc Ninh.
Cô đang bị một người cá đè lên. Lý Niệm Xuyên điên cuồng tìm nút phanh khẩn cấp, nhưng mặc kệ anh bấm thế nào, con tàu vẫn không có phản ứng gì.
Người lái tàu chỉ là vật trang trí. Con tàu có quy tắc vận hành riêng.
“Chúc Ninh!” Lý Niệm Xuyên hét lớn: “Tránh ra!”
Tất nhiên Chúc Ninh không thể nghe thấy. Lý Niệm Xuyên đành điên cuồng bấm còi.
"Chúc Ninh!" Giữa tiếng còi tàu chói tai, Lý Niệm Xuyên hét lên: "Mau tránh ra!"
Là một nhân viên dọn dẹp, anh hoàn toàn không muốn tận mắt chứng kiến đồng nghiệp của mình bị đoàn tàu nghiền nát thành một đống máu thịt.
Ánh đèn pha từ tàu quá sáng, chói lóa đến mức khiến não bộ vốn đang không ổn định của Chúc Ninh càng thêm hỗn loạn. Tiếng còi nhức óc như muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô.
Chúc Ninh không có vũ khí, cũng chẳng có vật phẩm hỗ trợ. Cô chỉ biết kiên trì nhắm vào bụng người cá mà tấn công, mỗi lần đánh đều nhắm đúng một điểm duy nhất.
Cô cảm nhận được vảy ở bụng người cá đang bung dần, máu cũngbắt đầu rỉ ra. Cắn răng chịu đau, Chúc Ninh biết mình chỉ cần một khoảnh khắc, chỉ một giây thôi.
Chỉ cần một giây, chỉ cần hắn hơi nới lỏng tay...
"Shhhhh—" Một tiếng hít mạnh đau đớn phát ra. Chúc Ninh đã đánh gãy một chiếc xương sườn của hắn.
Chính là lúc này! Chúc Ninh bất ngờ dồn lực vào đôi chân, đồng thời thúc khuỷu tay mạnh vào mặt hắn, cô lập tức đảo ngược tình thế, đè ngược người cá xuống dưới.
Rầm rầm rầm—