Tương Hòa Tụng lại giới thiệu Thường Hưng với y, sau đó cả ba trò chuyện vài câu. Không bao lâu sau, Tương phu tử bước vào lớp, buổi học chính thức bắt đầu.
Tương tú tài thân thể yếu nhược, không thường xuất hiện trong thôn. Khi trước, cha Thường dẫn y đến nộp học phí, đó cũng là lần đầu tiên y gặp Tương tú tài.
Nhưng khác với hình dung về một thư sinh gầy gò yếu đuối trong tưởng tượng, Tương tú tài trông khá rắn rỏi, chỉ là sắc mặt có phần tái nhợt, nhìn qua giống một người mắc bệnh lâu năm không khỏi.
Lần đầu gặp mặt, Tương tú tài đặt tay lên đầu y, đôi môi nhợt nhạt khẽ cong lên, khen y là một mầm non thích hợp đọc sách.
Có lẽ do bệnh tật đeo bám đã lâu, Thường Tuy cảm nhận được một luồng khí suy bại nồng đậm từ trên người đối phương. Khi bàn tay ấy đặt xuống đầu y, hơi lạnh thấu xương khiến y có cảm giác như bị rút sạch khí huyết.
Y làm bộ thẹn thùng, nép sau lưng cha Thường, nhưng trong lòng đã thầm nảy sinh chán ghét.
Y ghét cảm giác u ám toát ra từ người Tương tú tài.
Thế nhưng hôm nay, khi Tương tú tài đứng trong học đường sáng sủa giảng bài, cảm giác suy bại đó lại giống như chỉ là ảo giác của y ngày hôm đó.
Dưới ánh nắng, Tương tú tài chỉ là một người thầy có gương mặt hơi tái nhợt.
Tiếng đọc bài vang vọng khắp học đường, thi thoảng còn xen lẫn vài tiếng ho nhẹ của Tương tú tài. Ông kiên trì giảng giải những điển cố thú vị, sau đó giao riêng cho Thường Tuy bài tập chép lại hai mươi chữ lớn, rồi phất tay rời đi, để phần giảng dạy tiếp theo cho Tương Hòa Tụng.
Thường Tuy làm theo lời dặn, tập viết hai mươi chữ mới học. Vừa viết, y vừa âm thầm suy ngẫm bệnh của Tương tú tài rốt cuộc là gì?
Dựa theo thiết lập trong truyện, Tương tú tài chắc chắn không phải người thường, vậy thì bệnh này có khi nào cũng không phải bệnh tật bình thường?
Là do bị tu sĩ đánh trọng thương sao?
Thường Tuy nghĩ sơ qua một lượt, nhưng chưa vội kết luận, liền thu lại tâm tư, tập trung vào luyện chữ.
Mặc kệ có thể bám vào thuyền nam chính hay không, y vẫn phải nâng cao thực lực của bản thân. Chỉ có mạnh mẽ, mới có thể giành được sự tôn trọng.
Học tập là điều không thể thiếu.
Y mở giao diện điện thoại trong thức hải, không lo lắng đến vấn đề tiêu hao dữ liệu nữa, tìm một khóa học nhập môn thư pháp, vừa nghe giảng về nét bút, vừa cẩn thận thực hành từng chữ.
Cứ như vậy, y tập trung cao độ viết liền ba tờ giấy. Khi cổ tay bắt đầu ê ẩm, y xoa nhẹ mấy cái, chuẩn bị tiếp tục, thì giọng nói của Tương Hòa Tụng chợt vang lên.
"Ngươi vậy mà có thể nhớ hết toàn bộ chữ sao?"
Thường Tuy ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tương Hòa Tụng.
Lúc này y mới nhận ra, trong lúc vừa học vừa chép, y đã vô thức gập sách lại đặt sang một bên, toàn bộ chữ viết đều dựa vào trí nhớ.
《Thiên Tự Văn》 là sách vỡ lòng dành cho trẻ nhỏ, nội dung không khó, nhưng có thể nhớ ngay sau một hai lần viết, chắc chắn là thiên phú hơn người.
Không trách được Tương Hòa Tụng lại giật mình như vậy.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc lộ rõ trong mắt đối phương, Thường Tuy nhẹ nhàng gật đầu.
Tương Hòa Tụng nhướng mày, đưa ngón tay chỉ vào một chữ trên giấy. "Chữ này đọc thế nào?"
"Hoang." Thường Tuy lập tức đáp.
"Chữ này thì sao?"
"Thử."
Tương Hòa Tụng thử hỏi ba chữ liên tiếp, Thường Tuy đều đối đáp trôi chảy, không sai chữ nào.
Hắn lại cúi xuống quan sát nét chữ trên giấy, nhận ra từng chữ tuy còn non nớt, nhưng không bị lem luốc hay nét bút rối loạn như các hài đồng khác. Ngược lại, trong từng nét vẽ, ẩn ẩn có quy tắc vận bút rất rõ ràng.
Trong mắt Tương Hòa Tụng thoáng hiện lên ánh sáng rực rỡ, hắn không chút keo kiệt khen ngợi: "Tiểu Tuy, ngươi quả thật có thiên phú đọc sách. Ban nãy ta còn định hỏi ngươi có chỗ nào chưa hiểu, nhưng xem ra là ta lo xa rồi."
Xem kìa, mới vừa gặp nhau chưa bao lâu mà y từ "Thường Tuy" đã trở thành "Tiểu Tuy" rồi.
Thường Tuy cười ngại ngùng, khiêm tốn đáp: "Ta vẫn còn rất nhiều điều chưa hiểu."
Tương Hòa Tụng lập tức hỏi Thường Tuy chỗ nào chưa hiểu, y chỉ vào một đoạn trong sách.
Với người như Tương Hòa Tụng, nếu học trò trong học đường gặp khó khăn, hắn tự nhiên sẽ kiên nhẫn giảng giải.
Giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên trong lớp học, Tương Hòa Tụng giảng giải cặn kẽ từng câu chữ, sau khi giải thích xong còn cẩn thận hỏi y đã hiểu chưa.
Rồi hắn phát hiện, không chỉ hiểu được lời giảng, Thường Tuy còn có thể suy luận thêm từ đó, linh hoạt ứng biến. Nhìn ánh mắt sùng bái, kinh ngạc của y khi tiếp thu kiến thức, tâm tình Tương Hòa Tụng cũng trở nên vui vẻ.
Hắn không hề vui vì bản thân giảng giải xuất sắc, mà bởi đây là lần đầu tiên hắn tìm thấy một người có thể nghe hiểu và thực sự khao khát những điều hắn truyền đạt.
Ban đầu, hắn chỉ xuất phát từ thiện ý muốn giúp đỡ, nhưng càng nói càng say sưa, chính hắn cũng không nhận ra bản thân đã đắm chìm vào đó từ lúc nào.
Đến khi nói xong, hắn mới sực tỉnh, có chút do dự không biết liệu có phải mình nói quá nhiều không.
Hắn nhìn Thường Tuy đầy nghi hoặc, lại bắt gặp đôi mắt trong veo lấp lánh của y, giọng trẻ con mềm mại thốt lên: "Tụng ca, ngươi thật lợi hại!"
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng đã thể hiện rõ sự gần gũi.
Tương Hòa Tụng mỉm cười, tâm tình đột nhiên thả lỏng. Hóa ra, không chỉ hắn mới thích cảm giác được cùng người khác bàn luận về học vấn.
Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm của hắn, Thường Tuy cũng khẽ cong môi. Dù Tương Hòa Tụng có thông minh đến đâu, rốt cuộc hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười hai tuổi.
Lòng tốt và sự cởi mở của Tương Hòa Tụng khiến y bất ngờ, nhưng ngẫm lại, điều này lại có lợi nhiều hơn hại. Nếu hắn là một người ích kỷ, dẫu có làm bạn thân của hắn, chưa chắc đã không trở thành bàn đạp để hắn leo lên.
Nhưng một nam chính có tính cách lương thiện, dù chỉ chịu một chút ân huệ nhỏ, hắn cũng có thể báo đáp gấp trăm lần.
Y đã suy nghĩ quá nhiều.
Dù gì y cũng không phải muốn thành đạo lữ của nam chính, chỉ cần hắn có lòng tốt là đủ.
Tất nhiên, nếu có thể trở thành người thân cận nhất của Tương Hòa Tụng, điều đó sẽ càng có lợi hơn.
Những ngày sau đó trôi qua bình lặng.
Dân làng tiếp tục cuộc sống ngày làm đồng, tối nghỉ ngơi, như thể không có gì thay đổi so với trước đây.
Tương tú tài vì sức khỏe yếu nhược, mỗi ngày chỉ giảng dạy nửa buổi, sau đó giao lại phần còn lại cho Tương Hòa Tụng.
Thông thường, sau khi học xong một buổi, Thường Tuy không hề lãng phí thời gian mà lao vào luyện chữ. Y ngồi trước bàn suốt một buổi chiều, đến mức cổ tay mỏi nhừ, cầm đũa cũng run.
Thường thẩm xót con, cứ khuyên y nghỉ ngơi một chút.
Y ngoài mặt ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng khi đến giờ luyện chữ, y vẫn không lơ là chút nào.
Muốn đạt được điều gì, phải trả giá gấp trăm lần. Nếu không, tất cả chỉ là viển vông.
Thường Tuy thông minh, lại chăm chỉ khổ luyện, chỉ sau một thời gian ngắn, nét chữ của y đã dần có hình có dạng.
Nhìn thấy sự tiến bộ rõ rệt ấy, Tương Hòa Tụng càng thích chỉ dạy y hơn.
Hôm đó, hắn thu bài tập luyện chữ của y, nhìn hàng chữ ngay ngắn trên giấy, không khỏi giật mình.
Chữ của Thường Tuy tuy vẫn còn non nớt, nhưng đã rời xa dáng vẻ nguệch ngoạc của trẻ con, có thể coi như đạt trình độ sơ nhập.
Nhưng vấn đề là tính từ lúc bắt đầu học chữ, y mới trải qua bao lâu?
Bảy ngày? Chưa đến bảy ngày!
Tương Hòa Tụng nhớ lại, khi trước Thường Hưng và Thường Ban Khải phải mất tận nửa năm mới viết được chữ ngay hàng thẳng lối.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Thường Tuy. Đây rốt cuộc là thiên phú, hay còn có nguyên nhân nào khác?
Ánh mắt hắn chợt dừng lại trên bàn tay phải của Thường Tuy tay y luôn đặt trên mặt bàn, trong khi lại dùng tay trái vụng về lật sách, mài mực.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Hắn nắm lấy cổ tay y.
Bề ngoài thì không có gì bất thường, nhưng khi bị chạm vào, nét mặt nhăn nhó vì đau của Thường Tuy đã bán đứng y.
Tương Hòa Tụng lập tức xác nhận được suy đoán.
"Ngươi vì sao phải liều mạng như vậy?" Hắn trầm giọng, "Học tập không phải chuyện một sớm một chiều, làm tổn thương cổ tay thì chẳng phải lợi bất cập hại sao?"
Thường Tuy khẽ chớp hàng mi dài, ánh mắt thận trọng ngước lên dò xét, rồi lại dè dặt cúi xuống. Đôi bàn tay bé nhỏ siết chặt vạt áo, giọng nói mang theo chút bất an non nớt: "Ta chỉ là muốn nhanh chóng học viết chữ."
"Vì sao?"
Dưới sự truy hỏi liên tục của Tương Hòa Tụng, một đứa trẻ tám tuổi không giỏi che giấu suy nghĩ, cuối cùng đành nhỏ giọng nói ra tính toán của mình: "Ta nghe nói, nếu không mua được sách, có thể tự chép lại."
Tương Hòa Tụng ngẩn ra, không khỏi nhớ lại ngày Thường Tuy nhập học, cha Thường từng mang theo vẻ mặt thấp thỏm mà hỏi hắn về vấn đề mua sách.
Thường Tuy vẫn còn thiếu một cuốn sách.
Trong lòng hắn bỗng nhiên mềm nhũn.
Thường Tuy chắc hẳn là thấy cha mẹ vì tiền bạc mà vất vả, nên mới liều mạng học chữ như vậy, mong sao có thể kịp luyện viết để chép lại sách, giúp cha y tiết kiệm khoản tiền này.
Y đang dùng đôi vai bé nhỏ của mình để san sẻ gánh nặng với gia đình.
Như thể lo lắng suy nghĩ của bản thân có thể bị chê cười, gò má trắng trẻo của y thoáng ửng lên, đôi mắt đen láy cũng lấp lánh nét bối rối.
Tương Hòa Tụng nhớ lại lần đầu tiên hắn chú ý đến Thường Tuy đó là khi y đứng dưới chân núi hái nấm. Khi đó, hắn chỉ nghĩ y giống như những đứa trẻ khác trong thôn, là một tiểu hài tử sùng bái Tống Tiểu Ngũ.
Nhưng sau đó, Thường Tuy lại lén lút tặng cho Tống Tiểu Ngũ nửa giỏ nấm, khiến Tống Tiểu Ngũ vui vẻ, mà chính hắn cũng được chia lại không ít.
Lúc ấy, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, nên đã hỏi thăm những đứa trẻ khác, rồi phát hiện tất cả những người tặng nấm cho Tống Tiểu Ngũ đều bắt nguồn từ Thường Tuy.
Dù đây có phải là sự sắp đặt có chủ ý hay không, thì khả năng nhìn thấu điểm mấu chốt của vấn đề, và điều hướng cục diện của y, quả thực khiến người ta không thể xem nhẹ.
Mà giờ phút này, hắn còn nhìn thấy ở đứa trẻ ấy không chỉ là sự thông minh, mà còn là tấm lòng thiện lương.
Không chỉ đơn giản là tốt bụng, y còn biết quan tâm đến cha mẹ, lại kiên trì rèn luyện suốt bao ngày liền, không chút chểnh mảng, hơn nữa còn đạt được thành quả rõ rệt.
Tương Hòa Tụng nhất thời không biết nên khen y như thế nào.
Nhìn Thường Tuy, trong lòng hắn bất giác dâng lên một cảm giác muốn giúp đỡ y, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Ta hiểu ý của ngươi rồi. Nhưng đừng lo lắng, chuyện này cứ giao cho ta đi."
Ánh mắt trong veo của Thường Tuy lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Tương Hòa Tụng không nói thêm gì nữa. Đêm hôm đó, hắn chong đèn ngồi trước bàn, dưới ánh nến lay động, cẩn thận chép lại toàn bộ cuốn 《Bách Gia Tính》.
Gần hai nghìn chữ, dù với hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thật ra, nếu chia ra chép trong hai ngày, hắn sẽ thong thả hơn nhiều. Nhưng hắn lo Thường Tuy lại tiếp tục ép mình luyện chữ, nên đã kiên trì hoàn thành trong một đêm.
Sáng hôm sau, Tương Hòa Tụng đem quyển sách đã được đóng chỉnh tề đặt vào tay Thường Tuy.
Thường Tuy sững sờ nhìn cuốn sách trước mặt. Y đã biết một số chữ, nên có thể đọc được nhan đề trên trang bìa. Nhưng y vẫn ngây người ngắm nhìn hồi lâu, tựa hồ vui sướng đến mức không thể tin vào mắt mình.
"Tụng ca ca, đây là cho ta sao?"
Từ "Tụng ca" biến thành "Tụng ca ca" rồi.
Giọng trẻ con mềm mại, dính dính, vừa thể hiện sự tín nhiệm, lại mang theo chút ỷ lại cùng thích thú.
Nhưng điều khiến người ta chú ý hơn chính là gương mặt y như được ánh ban mai chiếu rọi, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự vui sướng mà điều khiến đôi mắt ấy bừng sáng, không phải ánh mặt trời, mà là hắn.
Tương Hòa Tụng thích loại yêu thích thuần túy này. Hắn khẽ cười: "Đúng vậy, sau này đừng luyện chữ quá sức nữa, học tập cần có trình tự, không thể nóng vội."
Tựa như trong thế giới bé nhỏ của y, người giúp đỡ y chính là người tốt nhất trên đời.
Thường Tuy vô cùng tin tưởng hắn, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
"Ta nghe lời Tụng ca ca."
Như thể dù hắn có bảo mặt trời là hình vuông, y cũng sẽ vừa nghi hoặc vừa ngoan ngoãn tin theo.
Tương Hòa Tụng không kìm được mà bật cười. Đứa trẻ này cũng quá ngoan rồi.
Thế nên, khi Thường Tuy đề nghị muốn ngồi cùng bàn với hắn, một người vốn không thích bị ai xâm phạm không gian riêng như hắn, chỉ thoáng do dự rồi liền gật đầu.
Giống như sự thiên vị của trẻ con rất khó che giấu, sự yêu thích của chúng cũng vậy.
Không muốn phụ lòng thích này, hắn chỉ có thể hơi lui một bước.
Thường Tuy ngồi xuống bên cạnh Tương Hòa Tụng, cúi đầu vuốt nhẹ bìa sách mới tinh trước mặt.
Vấn đề về sách đã được giải quyết, hảo cảm của Tương Hòa Tụng cũng lại tăng thêm một bậc.
Mà đây mới chỉ là khởi đầu.