"Ngươi chắc chắn muốn từ bỏ? Ngay cả khi ta sắp giết ngươi?" 

Ngọc Hi đã hỏi rất nhiều lần, nhưng câu trả lời của Tương Hòa Tụng vẫn kiên định như cũ. 

Sau một hồi im lặng đến ngạt thở, Ngọc Hi bỗng bật cười khẽ: 

"Chúc mừng ngươi, ngươi đã vượt qua cửa ải cuối cùng." 

Lời nói của Ngọc Hi nằm ngoài dự đoán, nhưng lại hoàn toàn hợp lý. 

Theo lời kể của Ngọc Hi, tiên nhân đã hy sinh bản thân vì thiên hạ thương sinh. Là kiếm linh của tiên nhân, hắn sao có thể thật sự yêu cầu kẻ khác giẫm đạp lên mạng sống của một đứa trẻ? 

Dĩ nhiên, không thể đảm bảo lời của Ngọc Hi là hoàn toàn chính xác, bởi tất cả chỉ là những gì hắn nói. Nhưng Thường Tuy có thể suy luận ngược lại y đã bình an rời khỏi cấm địa, điều đó có nghĩa là khả năng rất lớn đây chỉ là một bài kiểm tra cuối cùng của Ngọc Hi đối với Tương Hòa Tụng. 

Và như thế, sau khi Tương Hòa Tụng vượt qua bài kiểm tra về phẩm chất con người, hắn đã chính thức đạt được tư cách tiếp nhận truyền thừa của tiên nhân. 

Tuy nhiên, điều khiến tất cả độc giả bất ngờ chính là Tương Hòa Tụng lại từ chối truyền thừa của tiên nhân! 

"Yêu cầu của ngươi là tìm được người kế thừa, nhưng ngươi chưa từng nói rằng nhất định phải là ta. Ta đã nói rồi, ta có thể dẫn ngươi ra ngoài, giúp ngươi tìm một truyền nhân phù hợp. Nhưng nếu ngươi chọn ta, ta không thể đồng ý ngay lúc này, bởi vì ta không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi." 

Tình thế đảo ngược! 

Ngọc Hi từ người lựa chọn lại trở thành kẻ bị lựa chọn! 

Hắn sững sờ. 

Hắn cố gắng giải thích, nói rằng tất cả những lời trước đây đều chỉ là để thử thách nhân phẩm của Tương Hòa Tụng. Nhưng bất kể hắn ám chỉ hay dụ dỗ thế nào, Tương Hòa Tụng cũng không đồng ý tiếp nhận truyền thừa ngay lúc này. Cuối cùng, Ngọc Hi chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận thỏa thuận, hứa rằng sau này sẽ bàn lại, trước mắt cứ đưa bọn họ ra khỏi cấm địa đã. 

Những diễn biến tiếp theo đều là những chuyện mà Thường Tuy đã biết. 

Sau khi Tương Hòa Tụng tỉnh lại, hắn nhìn thấy thân thể Tống Tiểu Ngũ đã khôi phục, trong lòng vui mừng thay cho bằng hữu. Nếu như Ngọc Hi không lừa hắn, thì từ nay về sau, Tiểu Ngũ có thể tu hành. 

Những dòng chữ trong sách toát ra niềm vui chân thật, không hề giả dối. 

Nhưng niềm vui ấy chỉ thuộc về bọn họ. 

Thường Tuy đứng bên cạnh, lòng không khỏi cảm thấy có chút cô đơn. 

Sau bao nhiêu chuyện, Tống Tiểu Ngũ đã dung hợp với yêu quái nhân sâm, từ đây huyết nhục của hắn quý giá như thiên tài địa bảo, thiên phú tu luyện cũng thuộc hạng thượng thừa. Còn Tương Hòa Tụng, dù hiện tại chưa đồng ý tiếp nhận truyền thừa, nhưng gần như đã là chuyện chắc chắn. Con đường tu hành của họ đã bày ra trước mắt. 

Còn y thì sao? 

Trước đây, thông qua góc nhìn của Tương Hòa Tụng trong tiểu thuyết, từng có ám chỉ rằng y có thiên phú tu hành. Khi đó, y đã rất vui mừng. 

Thế nhưng cấm địa này chỉ cho phép những kẻ chưa từng tu luyện tiến vào. Tương Hòa Tụng và Tống Tiểu Ngũ, xét cho cùng cũng chỉ là luyện võ công tâm pháp. Tương tú tài từng nói y là một hạt giống tốt, có lẽ chỉ là ám chỉ y có thiên phú luyện võ. 

Còn về thiên phú tu tiên… 

Ngọc Hi đã nói thẳng rằng y không có chút tư chất nào. 

Thường Tuy không biết nên tin vào ai. Nhưng không thể phủ nhận rằng, khi nghe Ngọc Hi nói y không có tư chất tu hành, trái tim y đã chùng xuống một nhịp. 

Y lo lắng rằng mình thực sự không có khả năng tu tiên. 

Nội tâm y bỗng trở nên nặng trĩu. Dù thế nào đi nữa, y cũng phải chuẩn bị tinh thần. Nếu thật sự không có thiên phú, y phải tận dụng Tương Hòa Tụng để đạt được lợi ích lớn nhất có thể… 

Vừa suy nghĩ, y vừa tiếp tục lật xem tiểu thuyết. 

Từng dòng chữ lần lượt hiện ra trong tâm trí, bỗng nhiên, Thường Tuy khựng lại. 

Tất cả sự chú ý của y lập tức tập trung vào một đoạn nội dung trong sách. 

Chuyện gì vậy?! 

Y vội vàng đọc lại một lần nữa. 

Lần này, y đã chắc chắn rằng mình không đọc nhầm. 

Tiểu thuyết đã đi đến phần bọn họ rời khỏi cấm địa, tất cả tình tiết đều trùng khớp với những gì y đã trải qua, y tưởng rằng sẽ không có gì bất ngờ nữa. Nhưng ngay lúc này, một đoạn văn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu đã xuất hiện. 

Ở nơi mà cả ba người đều không chú ý tới, một tia hắc quang lặng lẽ bắn tới từ phía sau, chui vào thân thể của Thường Tuy. 

Toàn thân Thường Tuy lạnh buốt, không kìm được mà nép sát hơn vào lưng của Tống Tiểu Ngũ. 

Đêm khuya nơi núi rừng vốn đã lạnh lẽo, Tống Tiểu Ngũ chỉ nghĩ rằng y bị lạnh, bèn nói: 

“Lạnh à? Ôm ta chặt hơn một chút.” 

Thường Tuy cũng tưởng rằng đó là gió núi, liền rúc đầu vào sâu hơn. 

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ lông tơ trên người y dựng đứng. 

Y chợt nhớ ra rằng, khi bước ra khỏi cấm địa, y thực sự đã cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Khi đó, y cứ nghĩ là do gió núi. Nhưng giờ tiểu thuyết lại nói cho y biết có thứ gì đó quỷ dị đã xâm nhập vào cơ thể y. 

Là thứ gì? 

Cái gì đã theo y trở về? 

Trong chốc lát, Thường Tuy cũng không còn tâm trạng để đọc tiếp tiểu thuyết nữa. Y vội vàng tập trung cảm nhận xem cơ thể mình có điều gì bất thường không. 

Nhưng không có gì khác thường cả. 

Chỉ là… có chút lạnh? 

Thường Tuy hơi nhíu mày. 

Có lẽ đây chính là lý do khiến độc giả nói rằng y chắc chắn có một thân phận đặc biệt trong những diễn biến sau này. 

Bạch quang dung nhập vào thân thể Tống Tiểu Ngũ, giúp hắn có được thể chất cường đại. Thanh quang tiến vào cơ thể Tương Hòa Tụng, trao cho hắn tư cách nhận truyền thừa của tiên nhân. Còn hắc quang lại nhập vào y… 

Vậy hắc quang chính là cơ duyên của y sao? 

Tác giả tiểu thuyết không hề miêu tả công khai như trường hợp của Tống Tiểu Ngũ và Tương Hòa Tụng, mà lại che giấu mập mờ như thế này. Chứng tỏ cơ duyên này tuyệt đối không đơn giản. 

Y cần phải có thêm thông tin. 

Thường Tuy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại, tập trung ý thức vào điện thoại, tiếp tục lật xem chương tiếp theo. 

Tiểu thuyết chỉ còn lại một chương chưa đọc. Có lẽ trong đó sẽ có thông tin về hắc quang. 

Chương trước dừng lại đúng khoảnh khắc hắc quang nhập vào cơ thể y. Nhưng khi mở chương tiếp theo, câu chuyện lại không bắt đầu từ đó nữa. Góc nhìn chuyển về Tương Hòa Tụng, kể về những chuyện xảy ra sau khi hắn xuống núi trở về nhà. 

Thường Tuy chăm chú đọc hết một chương. Nhưng từ đầu đến cuối, tiểu thuyết không hề nhắc đến hắc quang một lần nào. 

Và đó cũng là chương cuối cùng. 

Ngay lúc quan trọng nhất, lại không có lấy một chút thông tin hữu ích nào. 

Thường Tuy mở mắt ra. 

Dù vậy, y vẫn có thể suy đoán được một số điều từ hành động của hắc quang. 

Cơ duyên của Tống Tiểu Ngũ và Tương Hòa Tụng đều là những cơ duyên chính diện, tốt lành. Còn thứ trong cơ thể y lại lén lút nhập vào từ phía sau. 

Điều này có nghĩa là, cơ duyên của y rất có thể không hề đơn giản thậm chí có thể mang màu sắc tà ác. 

Nguy hiểm và cơ hội luôn song hành. Nếu nói ra với Tương Hòa Tụng, y có thể được đảm bảo an toàn hơn. Nhưng nếu che giấu, có lẽ y sẽ có được thứ mình muốn. 

Vậy nên, lựa chọn thế nào, đã quá rõ ràng. 

Y sẽ nắm bắt tất cả cơ hội mà vận mệnh mang đến. 

Mà nếu muốn khai thác bất cứ thứ gì từ hắc quang, trước hết y phải tìm cách tiếp xúc với nó. 

Đáy mắt Thường Tuy lóe lên một tia sáng, nhưng y không mở mắt, mà chỉ kéo chăn chặt hơn, khẽ rùng mình, thì thào một câu: 

“Lạnh quá…” 

Rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ. 

Y đã thức trắng cả đêm, đầu óc không tỉnh táo. Bây giờ chưa phải lúc thích hợp để tiếp xúc với nó. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play