Về đến nhà đã là 8 giờ tối, đèn đường quá mờ, nhưng Triệu Tuế Tuế nhìn thấy Khổng Thấm Phong ôm một cái túi đồ xuống xe.
Người ngồi ở ghế lái là cảnh vệ của bố Khổng Thấm Phong, khó trách bác gái kia nói có nhiều người đàn ông khác nhau đưa Khổng Thấm Phong trở về, ba bố con nhà họ Khổng đều là người có cảnh vệ, buổi sáng Khổng Thấm Dương còn đưa em gái về một lần.
Chỉ riêng một ngày Triệu Tuế Tuế đã nhìn thấy hai người đàn ông đưa Khổng Thấm Phong trở về, bị các bác gái ở ngõ Cát Tường nhìn thấy cũng không có gì lạ.
Khổng Thấm Phong lướt qua rồi lại quay đầu trở lại, ngập ngừng nói: "Cô là Triệu Tuế Tuế?"
"Là tôi." Triệu Tuế Tuế gật đầu thừa nhận, không ngờ Khổng Thấm Phong còn nhớ rõ mình.
"Tôi nhớ con chó của cô." Khổng Thấm Phong nhìn con chó đứng bên cạnh Triệu Tuế Tuế, chó coi như là một trong những kỷ niệm đẹp hiếm hoi về cuộc đời lang thang hai năm của cô, Triệu Nhị Lại chết vì bệnh dại, cô thấy rất may mắn, nếu không lúc khôi phục thần trí cô cũng không biết phải làm sao.
"... Tiểu Hôi, chị ấy nhớ mày kìa." Triệu Tuế Tuế hơi xấu hổ, đúng là người không bằng chó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT