"Cái này cho các cháu." Ông lão què dẫn hai anh em vào phòng trực ban, lấy ra hai thỏi vàng nhỏ đưa cho Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ mỗi người một thỏi."Đây là thứ ông được chia lúc đấu tố địa chủ mấy năm trước, ông già rồi, không biết khi nào sẽ đi, cho các cháu đấy."
Triệu Tuế Tuế: Vàng nhỏ giờ phổ biến thế sao? Lần trước bọn họ còn đào được gần 300 thỏi vàng nhỏ.
"Ông ơi, ông có vàng sao không mua lương thực ạ?" Triệu Lập Võ không hiểu, cậu nghĩ ông lão què không có tiền mua lương thực nên mới phải nhịn đói.
"Ông... Lúc đó ông không muốn mua, giờ thì không mua được nữa." Ông lão què không biết giải thích thế nào với hai đứa trẻ rằng ông không muốn sống nữa, là chiếc bánh bao của Triệu Lập Võ đã khiến ông muốn sống tiếp, sống để đợi con trai út mất tích trở về."Nhà cháu có dư lương thực thì cho ông xin một ít, coi như hai thỏi vàng này là tiền mua, nếu không có thì thôi, ông giữ lại cũng vô dụng."
Triệu Tuế Tuế định hỏi nhưng lại thôi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mỗi tuần cháu đều đến trường một lần, mỗi lần sẽ cho ông hai cái bánh bao hoặc một cái bánh bao trắng lớn ạ."
Ông lão què gật đầu. Hiện giờ ngay cả trong huyện cũng không có lương thực để mua, hai thứ này đủ cho ông sống ba, bốn ngày, còn lại ông sẽ nghĩ cách.
Cứ như vậy, hai anh em nhận hai thỏi vàng nhỏ, chạy về nhà kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play