Editor: Idylie.
Tiền Thương Nhất vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng đến nhà Thạch Cảnh Phúc. Trên đường, gặp vài thôn dân, anh đều chủ động chào hỏi, nhưng không hề tiếp tục dò hỏi về chuyện Tế Sát.
“Dù không moi được gì hữu ích từ miệng Thạch Tích,” –Anh thầm nghĩ – “Nhưng cảm xúc sợ hãi mà bà bộc lộ chắc chắn không phải là giả. Bà rất sợ nghi lễ Tế Sát. Nhưng nếu như Mắt Ưng nói, đã sợ đến vậy, vì sao không ngừng lại? Cách bọn họ hành xử... giống như những người bị ép đi buôn lậu ma túy — biết rõ không làm thì sẽ chết. Chỉ là, ngoài bọn họ ra, cái thôn này đâu còn ai khác? Chẳng lẽ thật sự là... quỷ?”
Nghĩ đến hai người đã chết, cùng vẻ mặt méo mó sợ hãi đến tột độ của họ, hình ảnh ấy bám chặt trong tâm trí Tiền Thương Nhất không rời.
“Nếu thật sự có quỷ... thì đạo sĩ, hòa thượng có tác dụng không?” – Anh nghĩ thầm. Khi suy nghĩ miên man đến đó, Tiền Thương Nhất cũng vừa đến trước cửa nhà Thạch Cảnh Phúc. Anh thu lại dòng suy nghĩ, chuẩn bị nhập vai tiếp.
Vì Thạch Hải Mẫn và Thạch Cảnh Phúc là bạn thân từ nhỏ, Tiền Thương Nhất không cần gõ cửa, cứ thế đẩy cửa bước vào. Trong nhà, Thạch Cảnh Phúc đang bận rộn làm việc gì đó.
“A, Hải Mẫn! Ông tới rồi à? Mau, mau ngồi!” – Thạch Cảnh Phúc lập tức buông tay, kéo ra hai cái ghế.
“Tôi đi pha trà cho ông.”
Trên mặt anh ta là sự vui vẻ chân thành, khiến Tiền Thương Nhất thấy khó xử. Bản thân không có ký ức thật sự của Thạch Hải Mẫn, cũng không biết hai người từng thân thiết thế nào từ nhỏ, nên chẳng dám nói năng linh tinh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play