“Đậu hủ rau xanh cũng được đi, dù sao cũng không muốn làm ăn mày nên đành chấp nhận, nhưng thịt heo thì người có tiền không ai ăn, ta cũng ăn không quen” lão đầu nhi cũng theo nàng đi vào, miệng lầm bà lầm bầm
Lâm Tiểu Trúc vừa bực vừa buồn cười, nàng nhớ tới chuyện Tô Đông Pha bị biếm đến Hoàng Châu, từng làm thơ rằng “Hoàng Châu có thịt heo, bị xem như cặn bã, người giàu không chịu ăn, người nghèo không biết nấu.
Biết cách làm lại chính là mỹ vị”. Thịt heo ở thời cổ đại không được xem trọng, bởi vì bọn họ cho rằng heo, chó là động vật dơ bẩn cho nên thịt của chúng cũng vậy, chủ yếu chỉ ăn thịt dê, thịt trâu. Nhưng trâu lại là công cụ sản xuất nông nghiệp chủ yếu, không được g.i.ế.c hại, ngay cả thời Tống thịnh vượng cũng hạ lệnh cấm sát, còn thu thuế thịt trâu bò. Mãi đến thời Thanh, lệnh cấm g.i.ế.c trâu bò càng nghiêm khắc hơn, mà khí hậu cùng điều kiện sinh trưởng lại khó khăn, cho nên lượng trâu bò nuôi được rất ít, khi đó thịt heo mới có chút địa vị, có thể có mặt trên bàn tiệc.
Tuy không biết mình đang ở triều đại nào, nhưng kiếp trước vốn là bình dân, ăn thịt heo mà lớn lên nên Lâm Tiểu Trúc rấy có cảm tình với thịt heo, lập tức trừng mắt biện hộ cho con cháu Trư Bát Giới “thịt heo thì làm
sao? Toàn thân nói đều có thể chế biến thành món ăn ah. Thịt đông pha, sườn chua ngọt, chân giò kho tàu, ba rọi rang cháy cạnh hoặc nấu khâu nhục, bao tử khía nước dừa….” đọc một hơi các món ăn, cuối cùng còn kết luận “nói tóm lại, ngoài trừ thịt heo sống thì toàn thân đều có thể nấu thành món ăn: kho, hầm, nấu canh, xào, chiên, nướng…kiểu gì cũng đều là những món ngon tuyệt hảo, đa dạng phong phú, là nguyên liệu nấu ăn không thể thiếu của nhà bình dân chúng ta. Ngài mà không ăn thì chính là tổn thất lớn của ngài”
Nàng quảng cáo đến chính mình cũng phải chảy nước miếng nha. Đến cổ đại này, nàng chỉ mới được ăn thịt heo một lần ở trong sơn trang. Heo ở đây ăn thức ăn không giống như heo ở hiện đại ăn thức ăn công nghiệp, cho nên dù chế biến đơn giản cũng có thể làm ra món ăn thơm ngon, có tư vị khác.
Lão đầu nghe nàng nói như vậy, lại thấu vẻ mặt say mê của nàng cũng bị cuốn hút theo nhưng vẫn ra vẻ không tin, hừ một tiếng, tà nghễ liếc mắt nhìn nàng “thực sự ăn ngon như vậy sao? Chi bằng ngươi làm cho ta ăn thử đi, nếu thực sự ngon, ta sẽ tin lời ngươi nói, ngày mai sẽ mời ngươi đi ăn không lục ngư”
Nói đến không lục ngư, hai mắt hắn liền tỏa sáng “ngươi không biết đâu, ở trấn này, nổi tiếng nhất chính là không lục ngư. Loại cá này tuyệt đối là hi thế kỳ ngư, chỉ có thể tìm thấy ở cái hang cách Thanh Khê trấn hai dặm về phía đông nam mà thôi. Khi nấu loại cá này, chỉ cần bỏ một ít gia vị thì… chậc chậc, thơm bát ngát luôn, phải nói là một nhà nấu cá trăm nhà thơm nha. Gia ta thèm con cá này đã lâu rồi, hôm nay rốt cuộc cũng được ăn” Hắn chép chép miệng, vô hạn hoài niệm “ thịt cá đặc biệt trơn mềm màu mỡ, bỏ vào miệng như muốn tan ra, không cần phải cắn, còn vây của nó… ai đến hôm nay lão đầu ta mới biết cái gì gọi là mỹ vị…uống một ngụm canh cá, thật có thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình” Nói tới đây hắn lại nhắm mắt, nuốt nước miếng “giờ nhắc lại, trong miệng dường như vẫn còn hương vị của cá kia. Cổ nhân đã nói, dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt, ăn không lục ngư rồi, ta mới chân chính hiểu được những lời này. Ai…”
Chẳng lẽ lão gia tử đến trấn nhỏ này là vì muốn ăn mỹ thực? không lục ngư thực sự ngon như hắn nói sao? Lâm Tiểu Trúc nghe lão nhân tả cũng trở nên tò mò, thèm muốn

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play