Tần quản sự và Lâm Tiểu Trúc liếc nhìn nhau, lập tức hiểu được dụng ý của Ngô Bình Cường.
Tuy mỗi người chỉ có một nén hương thời gian nhưng cũng chỉ có ba người, chậm trễ một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhưng quý nhân vẫn là quý nhân, tinh lực đương nhiên thập phần quý giá, kiên nhẫn hẳn cũng không nhiều. Tục ngữ cũng có câu, ba lần nhạt như nước. Ba người bọn họ lần lượt đi vào lại chỉ nói một vấn đề giống nhau, đến lần thứ ba thì chắc chắn quý nhân sẽ không còn kiên nhẫn. Ngô Bình Cường không có gan đi vào đầu tiên, chờ đến lần thứ ba thì lại thấy mệt cho nên mới tranh vào thứ hai, cũng có thể hiểu được.
Lâm Tiểu Trúc suy nghĩ cẩn thận, mỉm cười, lui về sau bước rồi ngồi xuống. Nếu Ngô Bình Cường đã lên tiếng, nàng cũng không muốn giành, cũng không có lý do để giành nên ngồi xuống chờ xem.
Ba người đều là đệ tử của mình, cho dù Tần quản sự có thiên vị với Lâm Tiểu Trúc thì lần này cũng không tiện ra mặt, liền dẫn Ngô Bình Cường đi.
Lát sau, Tần quản sự lại xuất hiện, lần này chỉ còn mình Lâm Tiểu Trúc nên hai người không cần lôi thôi dài dòng, lập tức đi vào trong.
Gã sai vặt đang khoanh tay đứng trước cửa phòng thấy vậy thông báo” gia, học đồ thứ ba của trù nghệ ban đến đây” bên trong truyền lại một tiếng” ân”, hắn liền vén màn trúc che cửa lên” mời vào”
Ánh mắt buồi chiều xuyên qua màn trúc chiếu vào trong phòng, làm cho căn phòng vốn âm u trở nên sáng sủa. Lâm Tiểu Trúc bước vào trong, dù vẫn cúi đầu nhưng vẫn liếc mắt nhìn một vòng. Căn phòng này bài trí hoàn toàn khác chỗ Viên Thiên Dã, cực kỳ sang trọng quý phái. Cứ tưởng rằng quý nhân sẽ ngồi trên ghế dựa nào ngờ chẳng có ai mà giữa phòng có một tấm bình phong bằng gỗ, trên khắc hình tùng hạc duyên niên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT