Tần quản sự có chút mất hứng nhìn hắn một cái, vốn định khiển trách hắn vượt quá giới hạn nhưng Tần quản sự cũng là một đầu bếp, biết chuyện ăn uống rất quan trọng, không chấp nhận dù chỉ nửa điểm qua loa. Ngô Bình Cường tuy hỏi như vậy là không biết phân nặng nhẹ nhưng cũng là tận lực suy nghĩ cho khách nhân, dụng tâm cũng không phải xấu.
Hắn trầm ngâm một lát, nói:” Như vậy đi, ta đi xin chỉ thị của công tử rồi nói với các ngươi sau” nói xong vội vàng rời đi. Lúc này Viên Thiên Dã mang theo Đường Viễn Ninh, Du giáo tập, Mã giáo tập đứng ở cái sân lớn nhất của sơn trang, nhìn một trung niên nam tử mập mạp nằm trên giường, vẻ mặt hết sức lo âu
“Không cần lo lắng. Chỉ không thoải mái chút thôi, nằm một lát là được nồi” nam tử mập mạp nằm trên giường nhìn Viên Thiên Dã, từ ái nói.
“Cha.” Viên Thiên Dã lúc này không còn bộ dàng vân đạm khinh phong như trước nữa, nhìn phụ thân nằm trên giường, cảm động hóa thành một câu trách cứ” người biết thân thể mình không tốt lại cứ tới nơi núi non này. Chẳng phải hai tháng trước ta đã về nhà sao, có chuyện gì, người sai Viên Toàn truyền lời là được rồi, cần gì trời nóng nực lại lặn lội đường xá xa xôi như vậy ?”
Viên Tri Bách bị con trai oán trách, chẳng những không giận còn tươi cười vui sướng. Nhi tử luôn trầm ổn, nội liễm, không phải quá mức cảm động sẽ không thể hiện ra ngoài. Hắn tươi cười vỗ vỗ tay Viên Thiên Dã” là vì
nương ngươi nhớ ngươi, cứ bắt ta phải đến xem ngươi thế nào, nếu không đi, nàng sẽ không cho ta vào phòng. Ta còn cách nào nữa đâu ? hơn nữa, ngươi đi thăm ta đâu có thuận tiện bằng ta đi thăm ngươi”
Câu nói nghe có vẻ đùa giỡn nhưng Viên Thiên Dã lại cảm giác như cái gì đó đang nghẹn trong cổ họng làm hắn không thể nói nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT