“Đi mà sao không nhìn đường ?” bên tai vang lên thanh âm dễ nghe. Tiếng nói của Viên Thiên Dã lúc này dễ nghe hơn cả khi mới gặp, trầm thấp, hùng hồn, vẫn có sự réo rắt tuổi thiếu niên nhưng cũng giàu từ tính, nghê rất êm tai.
“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc lui về phía sau từng bước, thi lễ.
“Công tử hảo, công tử hảo.” Tiểu bát ca Oa Oa nhìn thấy Viên Thiên Dã, không dám gọi lung tung mà vô cùng a dua, nịnh hót rồi ngoan ngoãn đậu trên vai Lâm Tiểu Trúc.
Viên Thiên Dã lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, cúi mắt, không nhìn ra được là vui hay buồn. Tuy không phải cao hứng nhưng cũng không có bi thương, buốn bực, hắn không khỏi nhíu
mày.
Người trong phòng cũng nghe được thanh âm của Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc. Viên Thập thì không dám xen vào giúp vui nhưng Ngô Thái Vân vất vả lắm mới có cơ hội tiếp công tử, sao có thể từ bỏ. Nàng vội vàng lau nước mắt, sủa lại trang dung rồi chạy ra, vui sướng gọi” công tử” .
Thanh âm thanh thủy, uyển chuyển, mềm mại tựa như chim hoàng oanh xuất cốc. Vẻ mặt tươi cười lại mang theo chút xấu hổ, khiếp sợ, ánh mắt lại không tự chủ nhìn vào mặt Viên Thiên Dã.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play