Bốn người đều ngồi ở hàng cuối cùng của xe buýt, Tô Anh nói với Giang Tú Cầm về chuyện trên xe lửa lúc trước.
“Nói thế nào nhỉ, nếu không phải Hạ Liên Phương bắt cóc một đứa trẻ, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ phát hiện được cái sơn động kia. Nếu không tìm thấy nhật ký cũng không thể nào giúp tám đứa trẻ kia tìm bố mẹ.”
Giang Tú Cầm vô cùng cảm kích: “Đồng chí Tiểu Tô, chúng tôi đều là thác phúc khí của cô, mới có cơ hội tìm được con trai, trong lòng tôi hiểu rõ, cô chính là ân nhân của cả nhà chúng tôi.”
“Là cô nhạy bén, mới nhìn ra Hoa Bà Tử là Hạ Liên Phương dịch dung, cô tình nguyện mạo hiểm làm con mồi, ân tình này tôi nhớ cả đời.”
Tô Anh nhìn người đàn ông thật thà ngồi bên tay phải Giang Tú Cầm, cười hỏi: “Lộ Minh lớn lên giống mẹ, không giống ba.”
Giang Tú Cầm cũng hào phóng, kể với Tô Anh về hoàn cảnh của hai người: “Lúc trước tôi đã từng kết hôn, người đàn ông kia đã chết, nhà chồng mắng tôi khắc phu, đang mang thai cũng bị đuổi ra ngoài.”
Tô Anh khó hiểu: “Nhà bọn họ cũng không để tâm đến đứa trẻ sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play