Lữ Tú Anh hài lòng vỗ tay mấy cái, khi lấy lại được tinh thần nhìn thấy Lâm Tiếu đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ, cứ chốc lát lại nhích gần về phía trước, bây giờ mắt đã gần như dán vào màn hình tivi.
“Tiếu Tiếu, con không cần mắt nữa hay sao?”
“Không được ngồi trên ghế đẩu, con với anh, hai đứa ngồi trên sô pha ở phía sau.”
“Con đã chơi bao lâu rồi, muốn phải đeo mắt kính à, dừng lại rồi ra ngoài nhìn cây cối đi.”
Lâm Tiếu đã chơi đến nghiện rồi, sao muốn dừng được liền buột miệng nói: “Không thể tạm dừng được.”
Lữ Tú Anh: “Lúc nãy nghe điện thoại của mợ không phải đã tạm dừng đó sao?”
Tiêu rồi, lúc nãy bị mẹ nhìn thấy rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play