Lâm Dược Phi cúi đầu uống từng ngụm sữa đậu nành, che lấp hốc mắt đỏ bừng của mình.
Sau khi sống lại, anh đã cảm nhận được bả vai mỏng manh của mẹ, mẹ anh đã dùng bả vai mỏng manh này làm chỗ dựa vững chãi cho gia đình họ nhiều năm như vậy.
“Được ạ, thế thì trước hết không chuyển việc.” Lâm Dược Phi nói.
“Mẹ, chờ sau này con kiếm được nhiều tiền, mua nhà, có tiền tiết kiệm thì mẹ có thể chuyển việc khỏi xưởng được không?”
Lữ Tú Anh cảm thấy Lâm Dược Phi đang nằm mơ giữa ban ngày, không thèm xem đó là sự thật dù chỉ một chút: “Đương nhiên! Mẹ con đâu phải đồ ngốc. Ai mà lại không biết hưởng phúc chứ? Còn cần con phải dạy sao!”
Lữ Tú Anh ra cửa cùng hai anh em. Bà đi bộ đến nhà xưởng để làm việc, Lâm Dược Phi đạp xe đưa em gái đến trường làm thủ tục chuyển trường.
Lâm Tiếu ngồi trên khung trước xe đạp của anh trai, vẫy tay chào tạm biệt mẹ ở phía sau. Anh trai cô đạp xe rất nhanh, rẽ ngoặt một cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng mẹ.
“Anh, không thể để mẹ xin phép nghỉ dẫn em đến trường làm thủ tục ạ?”
Lâm Dược Phi hít thở bầu không khí sáng sớm mang theo hương cỏ cây thơm ngát: “Anh đưa em đi làm thủ tục không được sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play