Người bán cải thảo trước lạ sau quen, về sau ngày nào cũng đến khu tập thể. Những người bán rau cải thảo khác không biết thế nào mà nghe được tin cũng đều vào khu tập thể xưởng dệt bông. Đường trước và sau một số tòa nhà hẹp, xe tải lớn không vào được nên họ đỗ trước tòa nhà rồi dùng xe ba gác đẩy rau cải thảo đến trước cửa từng hộ bán.
Những năm trước khu tập thể chưa bao giờ có cảnh nhà nhà người người bán rau cải thảo như thế này, năm nay là năm đầu tiên Lữ Tú Anh chứng kiến cảnh này.
Mọi người trong khu tập thể đang chửi mắng nhà bếp, một số người nêu ý kiến với lãnh đạo xưởng, một số người yêu cầu nhà bếp phải chuyển sang chế độ nhà ăn xã hội hóa.
“Nhà ăn trong đơn vị của chị dâu tôi đã chuyển sang chế độ nhà ăn xã hội hóa. Trong quá trình đấu thầu, một số công ty đã cạnh tranh nhau, cuối cùng đã chọn được đầu bếp giỏi nhất, kết thúc đấu thầu cũng không dám làm ăn qua loa, hợp đồng ký một năm một lần, nếu như cơm và thức ăn năm nay không thể làm mọi người hài lòng, năm sau mọi người sẽ bỏ phiếu đổi sang một công ty khác. Bây giờ cơm và thức ăn trong nhà ăn ổn lắm rồi, vừa ngon vừa phải chăng.”
Hầu hết mọi người trong khu tập thể đều cảm thấy đồ ăn trong nhà ăn không còn ngon như trước, bởi vì “dầu và nước” trong nhà ăn đều bị người ta vơ vét, không còn vào được bụng công nhân.
Nhưng Lữ Tú Anh thỉnh thoảng lại nghĩ đến lời của Lâm Dược Phi.
“Nếu xưởng dệt bông thật sự không có lãi nữa thì chắc hẳn sẽ là trường tiểu học trực thuộc và bệnh viện trong xưởng nhỏ không thể chống đỡ tiếp được đúng không?” Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play