Bọn họ dự định lần này sẽ đi xe buýt tới thị trấn.
Trong khi ấy, trên đảo Lạc Vi, không khí trong nhà vẫn còn rất nặng nề.
Vượng Tử không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt, bèn lên tiếng đề nghị: "Tại sao chúng ta không đi du lịch để giải tỏa một chút? Coi như là đi thư giãn, thế nào?"
Tần Thiệu Diên liếc nhìn con trai, nói giọng trầm thấp: "Cụ và ông ngoại của con còn chưa nói gì, đến lượt con lên tiếng sao?"
Hoắc Kiêu mang trà rót nước, dáng vẻ khiêm nhường của anh ta như là một chàng rể tội nghiệp.
Hiện giờ, Tần Chính Khanh đã hơn tám mươi tuổi, mắt vẫn còn tinh, tai vẫn còn thính, hai năm trước bắt đầu thích cảm giác say, thường thích uống vài chén.
Ông lão thấy Hoắc Kiêu bận rộn như ong vỡ tổ, không nhịn được đề nghị: "Thừa dịp Xuân Mai và Tiểu Kiều không ở nhà, tại sao chúng ta không cùng nhau uống vài ly? Tôi có rượu Nữ Nhi Hồng, là một người cấp dưới đã mang đến biếu tôi cách đây vài ngày."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT