Đỗ Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không phải như vậy, Tôn Phồn Sâm nhướn mày: "Vì sao vậy?"
Cô cười tươi nhìn đối phương, trông rất tinh nghịch: "Mười phần trăm còn lại đã bị sợ hãi đến ngất xỉu, vẫn chưa tỉnh lại đâu."
Tôn Phồn Sâm nghe xong cười ha hả, còn Hoắc Kiêu vì không tìm được điểm vui mà miễn cưỡng mím miệng cười. Thấy vậy, Đỗ Kiều cố tình tỏ vẻ tức giận: "Hoắc Kiêu, sao cháu không cười? Chẳng lẽ trò đùa của dì rất nhạt sao?"
Hoắc Kiêu muốn gật đầu thừa nhận nhưng lại không dám, cậu nhóc chỉ có thể nhanh chóng chuyển đề tài: "Dì Tiểu Kiều, không phải dì nói sẽ dạy cháu cách rửa ảnh sao? Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu học không?"
Thấy cậu nhóc nói đến chuyện chính, Đỗ Kiều mới thu lại vẻ mặt đùa giỡn: "Được, chúng ta đi thôi!"
Đến phòng tối, Hoắc Kiêu cảm thấy rất tò mò về mọi thứ ở đây, nhưng cậu nhóc chỉ nhìn quanh chứ không dám chạm vào bất cứ thứ gì.
"Cảm thấy thế nào? Thích chỗ này không? Nếu thích, chúng ta có thể cùng nhau kiếm tiền."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play