Nhìn theo bóng lưng ông ta chạy trốn, Dương Xuân Mai còn hơi lo lắng: "Ngày mai ông ta có lại đến không? Nếu dám đến, mẹ sẽ lại tạt nước vào ông ta!"
Đỗ Kiều quay đầu, trong mắt đầy ý cười: "Mẹ, cái chậu nước bẩn đó là cái gì vậy? Thực sự rất nặng mùi!"
"Tôn Phồn Sâm pha đó, mẹ cũng không biết là cái gì, nghe ông ấy nói thứ nước đen đó dính vào người khó rửa sạch lắm, trông thật sự rất ghê!"
"Vâng, thực sự rất ghê." Đỗ Kiều không nhịn được cười, rất muốn thấy bộ dạng Đỗ Mạnh Nghĩa dính đầy bẩn thỉu mà không thể rửa sạch.
Trên con đường sỏi đầy gió và tối om, Đỗ Mạnh Nghĩa bước đi vội vã, trên người dính đầy bẩn thỉu, ông ta gần như bị mùi hôi của chính mình làm cho buồn nôn.
May mắn là trên đường không có ai nhìn thấy, không đến nỗi quá xấu hổ.
Khi trở về nhà họ Cao, Đỗ Nguyệt Khê đang ở nhà chăm sóc con, Cao Quân cầm quần áo thay cho mẹ, chuẩn bị ra ngoài, ngửi thấy mùi hôi của ông ta thì lập tức bịt mũi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT