5.
May mắn thay, cơn đau không khiến tôi ngất đi quá lâu. Chỉ một lát sau, tôi bị chính cơn đau đánh thức trở lại. Cảm giác ẩm ướt dưới thân làm tôi vô thức đưa tay chạm vào, và lòng bàn tay lập tức nhuốm đầy máu đỏ thẫm.

“Bác sĩ, máu... con tôi...” Tôi cố gắng nói từng chữ ngắt quãng giữa những cơn đau.

Bác sĩ vẫn theo dõi tôi sát sao, cô ấy đặt ống nghe xuống, gỡ dây đo huyết áp trên tay tôi ra.

Dù vẻ mặt rất căng thẳng, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Chị đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ làm hết sức.” Sau đó, cô ấy mở cửa sổ nhỏ nối với buồng lái và hét lớn: “Nhanh lên! Sản phụ bị ra máu, huyết áp rất thấp!”

Suốt quãng đường, đầu óc tôi chỉ còn lơ mơ, không thể nghĩ được điều gì rõ ràng. Mãi đến khi được đưa ra khỏi xe cứu thương, tôi mới tỉnh táo đôi chút. Cố gắng nắm lấy tay vị bác sĩ đã nói chuyện với tôi: “Gọi Kính Vân Xuyên giúp tôi!”

“Bác sĩ Kính, em gái anh sắp sinh rồi!”

Tôi gắng sức nhìn về phía bác sĩ được gọi, thấy Kính Vân Xuyên chạy đến. Bước chân anh khựng lại đôi chút, rồi anh lao tới như cơn gió, kính trên mặt lệch nhưng anh chẳng buồn chỉnh lại.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy người anh lạnh lùng của mình luống cuống như thế. Xem ra, tình cảm anh em giữa chúng tôi thật sự không phải là giả dối.

“Vân Vân, em đừng ngủ, chồng em đâu?” Giọng anh run run.

Tôi cố tỉnh táo lại, nắm chặt tay anh: “Anh Vân Xuyên, đừng báo cho anh ta biết!”

“Được, em giữ sức, nhưng tuyệt đối không được ngủ.”

Anh không hỏi lý do, chỉ đơn giản đồng ý. Tôi hiểu tính anh, nên cũng yên tâm hoàn toàn. Tôi được đẩy vào phòng kiểm tra, nghe bác sĩ nói cổ tử * đã mở tám phân, sắp sinh rồi.

Sau đó, họ đưa tôi vào phòng sinh, nhưng máu vẫn chưa cầm được. Họ thông báo cần kiểm tra nguồn máu trong ngân hàng còn hay không.

Tôi theo chỉ dẫn của bác sĩ, hít thở, đẩy… cho đến khi cơn đau dường như tan biến, cơ thể tôi hoàn toàn thả lỏng. Nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.

Chỉ có những tiếng than thở xa xăm: “Là con trai, bụ bẫm thế này, tiếc thật...”

Chưa kịp hỏi gì, tiếng kêu hoảng hốt của bác sĩ lại vang lên.

6.
"Không ổn rồi, sản phụ bị băng huyết!"

Lời nói ấy như lư.ỡ.i d.a.o vô hình đ.â.m thẳng vào tim tôi, khiến lòng tôi chùng xuống, không còn tâm trí để bận tâm đến đứa bé nữa.

Cơ thể tôi nhẹ bẫng, cảm giác yếu đuối bất lực xâm chiếm. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, lòng tôi ngập tràn đau thương. Số phận có phải đang trêu đùa tôi không? Lẽ nào ông trời để tôi sống lại chỉ để chứng kiến mình phải ch.ế.t thêm lần nữa?

"Vân Vân, đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì."

Giọng nói của Kính Vân Xuyên vang lên như âm thanh của một vị thần, vừa ấm áp vừa kiên định, thắp lên trong tôi ngọn lửa nghị lực. Không thể nào! Tôi sao có thể chấp nhận số phận như vậy được? Sống lại một kiếp, tôi còn chưa vạch trần bộ mặt giả tạo của những kẻ ác độc kia, chưa trả thù cho chính mình và đứa con, thì làm sao tôi có thể ch.ế.t? Người phải ch.ế.t, tuyệt đối không thể là tôi!

Có lẽ ý chí sinh tồn đa giúp tôi vượt qua cơn nguy kịch, hoặc có thể là trời cao đã thương xót.

Nhưng đứa con của tôi, vì thiếu dưỡng khí quá lâu, đã mãi mãi ra đi khi còn trong bụng mẹ. Khi nhận được tin đó, tôi cứ ngỡ mình sẽ khóc òa khóc, nhưng kỳ lạ thay, không có giọt nước mắt nào rơi ra.

Tôi ngồi đó, ánh mắt vô hồn hướng ra ngoài cửa sổ, tay đặt lên bụng. Rõ ràng hôm qua tôi vẫn cảm nhận được con đạp, vậy mà hôm nay con đã không còn nữa. Nhưng tại sao lòng tôi lại lạnh lẽo đến mức không thể khóc?

"Thật đáng tiếc, nếu đến sớm hơn mười phút thôi, đứa bé có lẽ đã không sao."

Âm thanh từ các y tá gần đó vang lên, giữa sự tĩnh lặng xung quanh.

"Ai mà không tiếc? Nếu không phải vì chiếc xe điện chắn ngang đường và còn bị khóa, chúng tôi đã không phải dừng lại để di chuyển nó. Nếu không, đứa bé đã được chào đời an toàn rồi."

"May mà, sản phụ đã qua khỏi."

Nghe đến đó, tôi lập tức nhấn chuông gọi y tá. Tiếng chuông vang lên, một cô y tá mặt tròn bước vào. Tôi đã gặp cô ấy, chính cô là người đã tiêm cho tôi khi tôi vừa lên xe cứu thương.

"Cô nói..." Giọng tôi khàn đặc, cổ họng khô rát. Nuốt một ngụm nước bọt, tôi tiếp tục hỏi: "Cô nói lúc đón tôi, có một chiếc xe điện chắn giữa đường, cô có nhớ biển số xe không?"

"Nhớ chứ, biển số là Lam D123500. Chị mà xuất viện, nhất định phải báo cho ban quản lý tòa nhà, bắt họ xử lý ngay cái kẻ vô lương tâm đó!"

Y tá mặt tròn trả lời với vẻ bức xúc. Tôi cười cay đắng, nhưng trong lòng, ngọn lửa hận thù bùng cháy mãnh liệt. Thì ra, chúng vẫn còn đang giăng bẫy tôi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play