Diệp Tiêu do dự nhìn phần cháo trên tay, Lâm Đàm Đàm im lặng nhìn anh trầm ngâm.
Cuối cùng, cô gục đầu. Thôi được, quả nhiên hình thức quá xấu. Cô đưa tay định lấy lại chiếc hộp giữ nhiệt, Diệp Tiêu không cho, cười bảo: “Cháo em tự tay làm anh phải nếm thử chứ.”
Mắt Lâm Đàm Đàm sáng lên, hưng phấn đáp: “Lần đầu em làm đó, nấu mấy nồi mới được một phần này.”
Lời này là nói thật, kiếp trước cô chưa từng xuống bếp chứ nói chi kiếp này. Kiếp trước khoa học kỹ thuật phát triển, có người máy chuyên nấu cơm, dù không có thì một người tàn phế nhưng là bác sĩ điều dưỡng bận rộn, có địa vị cao như cô cũng chưa chắc có cơ hội xuống bếp. Chiếc đùi dê nướng đợt trước chỉ là nướng chơi nên không tính, lần này cô mới thật sự lần đầu xuống bếp.
Xét về ý nghĩa của lần đầu xuống bếp này, Diệp Tiêu cảm thấy thứ đen sẫm sen hồng trong chiếc hộp giữ nhiệt đáng yêu hơn hẳn, anh chú ý xung quanh, sau đó vui vẻ kéo Lâm Đàm Đàm đi về hướng phòng khám, ngồi xuống bậc cầu thang trước cửa, cầm lấy chiếc thìa đi kèm với hộp giữ nhiệt, bắt đầu ăn.
Lâm Đàm Đàm hỏi với vẻ chờ monng: “Ngon không?”
Diệp Tiêu chỉ nếm thấy vị ngọt, cháo này chỉ bỏ đường nên chỉ có vị ngọt, cảm giác còn lại chính là vị cái gì đó mềm nhuyễn, sền sệt tan ra, vị... không ngon lắm. Diệp Tiêu thích những thứ thanh đạm, không quá thích những món đặc sánh như cháo, dù là mì cũng không thích ăn mì quá mềm, nhưng lần này anh cũng không tỏ ra ghét bỏ, còn chân thành gật đầu: “Ngon lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT