Dù đã quá quen thuộc với chốn mỹ nhân như mây trong cung, Tiểu Lộ Tử vẫn không khỏi thầm tán thưởng. Nữ tử trước mặt sở hữu dung mạo rực rỡ, nổi bật ngay cả giữa muôn vàn giai nhân.
Dường như cảm nhận được ánh mắt quan sát từ hắn, nàng chậm rãi quay đầu, nét đẹp thanh khiết vô tình để lộ một chút phong tình thoáng qua. Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng chỉ khẽ gật đầu, còn Tiểu Lộ Tử lập tức cúi thấp đầu, trong lòng đã có tính toán. Có lẽ vì nể mặt túi gấm vừa nhận, hoặc đơn giản là muốn kết chút thiện duyên, hắn ta quyết định nhân cơ hội này mà hé lộ đôi điều:
“Chiêu Dương Cung hiện chỉ có Tô tần cư ngụ, vị trí chủ vị vẫn còn trống. Hơn nữa, nơi đây nằm gần Ngự hoa viên, nếu có thời gian rảnh rỗi, Tài nhân cũng dễ tìm được chốn tiêu dao. Tài nhân sẽ ở Tây thiên điện, có tên là Ngọc Quỳnh Uyển. Dù là phong cảnh hay diện tích, nơi này đều là một chỗ hiếm có trong cung.”
Hắn ta ngừng một chút, hạ thấp giọng như nhắc nhở:
“Tuy nói Chiêu Dương Cung chưa có chủ vị, nhưng Tô tần có địa vị cao hơn Tài nhân. Sau khi ổn định nơi ở, Tài nhân vẫn nên đến thỉnh an Tô tần chủ tử.”
Nói đến đây, Tiểu Lộ Tử liền ngậm miệng, chỉ âm thầm quan sát phản ứng của nàng.
Chử Thanh Oản mỉm cười, đôi mắt khẽ cong, giọng nói nhẹ nhàng:
“Đa tạ công công đã chỉ dạy.”
Tiểu Lộ Tử vội vàng xua tay, không dám nhận lời cảm tạ, sau đó dẫn nàng đến trước cửa Ngọc Quỳnh Uyển rồi cung kính cúi người cáo lui.
Trước cửa, nhóm cung nhân đã chờ đợi từ sớm. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, tất cả lập tức quỳ xuống hành lễ:
“Nô tài bái kiến chủ tử!”
Theo quy chế trong cung, một Tài nhân được phép có sáu người hầu hạ, bao gồm hai thái giám và bốn cung nữ. Nhưng vì được mang theo hai tỳ nữ từ bên ngoài vào cung, nên hiện tại, chỉ có bốn cung nhân mới quỳ xuống hành lễ trước nàng.
Chử Thanh Oản thu lại ánh nhìn, khẽ cúi mắt, kín đáo quan sát bốn người trước mặt. Chỉ bằng dáng vẻ bên ngoài, nàng không thể phân định được lòng trung thành hay gian trá, bởi những điều này chỉ có thời gian mới có thể chứng minh. Tuy nhiên, chốn cung đình vốn phân chia cấp bậc rõ ràng, dù khoác trên mình cùng một kiểu y phục, vẫn có thể mơ hồ nhận ra sự khác biệt trong hành động, cử chỉ.
Trong lòng đã có vài phần suy đoán, nhưng nàng không biểu lộ điều gì, sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ. Dung mạo rực rỡ, nổi bật, song lại mang theo vẻ xa cách nhàn nhạt, khiến người khác không dễ nắm bắt. Thế nhưng, nơi khóe mày buông nhẹ lại thoáng ẩn hiện chút dịu dàng.
Nàng chậm rãi mở lời, giọng điệu bình thản, không vội vàng, cũng chẳng tỏ ra uy nghiêm:
“Đứng lên đi.”
Không có lời cảnh cáo nghiêm khắc như những chủ tử khác trong lần đầu gặp mặt, cũng chẳng tỏ ra thân thiện dễ gần, chính điều này khiến mọi người càng khó đoán được tính cách nàng. Vì vậy, không ai dám lơ là, chỉ có thể cung kính cúi đầu, thận trọng từng cử chỉ, không dám sơ suất dù chỉ một chút.