Cố Dạng đẩy hết đất trên bình hoa cổ lấy ra, sau đó vẫn tiếp tục đào đất, lại lộ ra chút đường viền, “Đất nơi này tương đối xốp, rõ ràng là mới đào cách đây không lâu. Có thể thấy được món này là cố ý chôn ở đây. Hơn nữa xem đất này, thời gian chôn không lâu lắm.
Hai ngày nay Trúc Trấn đang mưa, tối hôm qua còn mưa lớn, nơi này là dưới sườn núi, bị mưa to cọ rửa mới lộ ra một góc của đồ vật. Chôn qua loa như vậy, có thể thấy được người chôn rất gấp gáp.”
Cố Dạng nói xong lời này, ở đây mấy người nhìn không cần lấy cuốc mà vẫn có thể đẩy bùn đất ra, đều lộ vẻ bừng tỉnh.
Kỳ Tự ngẩn người, không nghĩ tới chuyện này. Anh ta nhìn những cái đồ cổ xưa đó, đáy lòng vẫn có chút hoài nghi, có lệ nói: “Không nghĩ tới Cố tiểu thư còn biết phân biệt đồ cổ.”
“Người lớn trong nhà thích sưu tập, nên có tìm hiểu một chút.” Cố Dạng mỉm cười nói.
Phần lớn trưởng bối hào môn đều thích cất chứa đồ cổ tranh chữ. Bố của Cố Triệu Minh, cũng chính là gia chủ của Cố gia, ông ấy cũng có sở thích này.
Nguyên chủ là thiên kim hào môn cũng có hiểu biết về mặt này, chẳng qua, không thể nói là phân biệt, chỉ hiểu một chút da lông thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT