“Chính là tôi vô tội mà, Cố Dạng, cô chính là đứng nói chuyện không bị đau eo! Nếu cô trải qua chuyện giống tôi, cô sẽ làm như thế nào hả? Chưa trải qua chuyện khổ sở của người khác, đừng có khuyên người khác lương thiện!” Nước mắt Diêu Băng Tuyết không ngừng rơi.
“Những người bị hại bị cô lừa gạt, vậy mà cô cảm thấy mình vô tội. Pháp luật cũng không thấy cô vô tội. Vô tội thì sẽ không ngồi ở chỗ này. Cô đang ở vực sâu, cũng không phải lý do cô kéo người khác vào vực sâu giống như cô!” Cố Dạng lạnh lùng nhìn Diêu Băng Tuyết.
“Chuyện này nên làm như thế nào, bị tạm giam nhiều ngày chắc cảnh sát cũng nói cho cô nghe rồi đi. Giữ lại chứng cứ kịp thời báo nguy. Cô vì sao không tin tưởng cảnh sát, mà đi tin tưởng một thứ rác rưởi có thể một tay che trời?”
Từ đầu đến cuối Diêu Băng Tuyết đều có rất nhiều cơ hội báo nguy, nhưng cô ta chưa từng báo thử.
Nguyên nhân rất nhiều, không khó lý giải. Lời nói thế gian như hồng thuỷ mãnh thú. Những nhóm quần chúng nói ngôn ngữ lạnh nhạt, giống như dao cùn cưa qua cưa lại miệng vết thương. Tinh thần bị những càm xúc xấu ảnh hưởng, người sẽ hỏng mất.
Nhưng tiếp tay cho giặc không khác nào uống rượu độc giải khát, vì giảm bớt tình cảnh khốn khó mà trả giá lớn hơn nữa. Độc đã ngấm vào xương, dù thuốc hay châm cứu cũng vô ích, chỉ biết hướng về phía vực sâu mà đi.
Ẩn nhẫn kia chỉ là giải khát nhất thời, bỏ qua rượu độc mới là lựa chọn sáng suốt. Còn nữa, vì sao không thử tin tưởng, có khi sẽ có người đưa cho cô ta nước trong, giải vây cho cô ta, đem cô ta từ trong vũng bùn kéo ra thì sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play