“Mẹ biết con lương thiện, nhưng mẹ càng hy vọng con bình an, vô ưu vô lo.” Nguyễn Tuyết Linh ôm Cố Dạng, tưởng tượng đến hậu quả mà sợ hãi.
Cố Dạng cảm nhận được thân thể của Nguyễn Tuyết Linh run rẩy, biết bà lo lắng sợ hãi, nhẹ nhàng trấn an bà, “Mẹ, con không có tuỳ tiện hành động, con là phối hợp với cảnh sát mà hành động. Có thầy cùng cảnh sát tham dự, bọn họ sẽ đảm bảo an toàn cho con, hơn nữa, con siêu lợi hại nha!”
Cố Dạng nắm tay, hai mắt lấp lánh mà nhìn Nguyễn Tuyết Linh.
Nguyễn Tuyết Linh nghe Cố Dạng nói cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng không đành lòng giáo huấn Cố Dạng, chỉ theo Cố Triệu Minh cùng nhau mắng Thái Kiện.
Người này một câu người kia một câu mắng Thái Kiện, lại bắt đầu mắng tới Diêu Băng Tuyết.
Bọn họ đều đứng ở góc độ con gái nhà mình mà tự hỏi, chỉ biết con gái cưng nhà mình vì Diêu Băng Tuyết thiếu chút nữa đã bị uỷ khuất, mới mặc kệ Diêu Băng Tuyết có cái khổ tâm gì, đều mắng hết.
“Mắc công Dạng Dạng còn định cứu nó, nó thì hay rồi, thế mà còn hại Dạng Dạng! Lòng lang dạ sói!” Trải qua chuyện của Mục tổng, Nguyễn Tuyết Linh hận nhất là phản bội, nhất là rất không thích hành vi lấy oán báo ơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play