Cũng may lúc này Cố Triệu Minh tan làm về nhà, thấy mọi người đều ở phòng khách, sau khi thay giày liền đi lại đây, giảm bớt xấu hổ cho Nguyễn Tuyết Linh.
Cố Triệu Minh nghe xong việc của Tuyết Diệu, đặc biệt tức giận, trong tức giận lại có chút đắc ý, “Tui đã nói với bà người kia có vấn đề mà! Lúc trước khi Tuyết Diệu bắt đầu xuống dốc, tui đã cảm thấy ông ta rất khả nghi, lúc ông ta vừa tới, Tuyết Diệu vẫn luôn bại trận trước Hứa phu nhân có đúng không?”
Nguyễn Tuyết Linh trợn trắng mắt: “Vậy sao ông không nhắc tui hả? Xong việc rồi tỏ vẻ Gia Cát Lượng à.”
Cố Triệu Minh nhìn Nguyễn Tuyết Linh, có chút ủy khuất, “Vợ à, là đã nhắc nhở rồi mà! Tui đã nói với bà người kia chính là nội gián do đối diện phái tới, kết quả bà mắng tui một trận, nói là không thể nào, còn giận dỗi với tui suốt một tuần.”
Nguyễn Tuyết Linh đuối lý: “…Vậy sao ông không nhắc nhở nhiều lần hả?”
Cố Triệu Minh nhớ tới chuyện đó, càng ủy khuất: “Tui nhắc nhở, mỗi lần nhắc đều bị bà đuổi ra phòng khách ngủ, tui có muốn thổi gió bên gối cũng không được nha!”
Lúc trước là cảm thấy, nhưng bởi vì không có chứng cứ chứng minh Mục tổng là nội gián, cũng cảm thấy chính mình đa nghi, cũng không giải quyết được gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT