Trường An rất nhanh đã nhận tổ quy tông.
Nhưng ông cụ Hoắc tuổi đã cao, trong lòng vẫn canh cánh nỗi áy náy với Hoắc Chấn Tiêu. Vì đại nghĩa quốc gia, ông đã mất đi đứa cháu của mình.
Ông cụ nhìn Trường An, giọng nói đầy kiên định:
"Về sau, Trường An sẽ do ta nuôi dưỡng. Mấy đứa nếu nhớ nó, có thể đón về ở mấy ngày."
Tống Phương ngẩn ra, sắc mặt hơi khó chịu.
"Cha, chuyện này không thích hợp. Con là bà nội của Trường An, hơn nữa cha cũng lớn tuổi rồi, để con chăm sóc nó vẫn tốt hơn."
Ông cụ Hoắc lạnh lùng liếc nhìn, đập bàn một cái:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT