Cửa tiệm vẫn còn mùi đồ kho thơm lừng, nhưng không át đi được mùi rượu nồng nặc trên người Vương Lão Nhị. Khương Ngư nhìn chiếc chân vịt còn đang cầm dở trong tay ông ta, đôi mày cau lại đầy chán ghét.
"Vương Lão Nhị, ông nửa đêm mò vào tiệm tôi làm gì?" Cô khoanh tay, giọng điệu lạnh nhạt nhưng mang theo chút trào phúng.
Vương Lão Nhị bị đánh một trận tơi tả, nhưng vẫn cố vớt vát chút thể diện, gân cổ lên cãi:
“Tôi... tôi uống rượu say, ngửi thấy mùi thơm nên vô thức đi vào thôi. Mấy người không có quyền đánh tôi! Biết mấy người đang làm gì không? Cố ý gây thương tích! Tôi kiện mấy người lên quan phủ thì thằng nhóc kia phải vào tù mọt gông đấy!”
Khương Ngư bật cười, ánh mắt đầy châm biếm:
"Ông đúng là mặt dày không ai sánh bằng! Không chỉ ăn trộm, còn định ăn vạ đòi bồi thường? Ông nghĩ ai cũng ngu như ông chắc?"
Vương Lão Nhị bị nói trúng tim đen, lập tức cứng họng. Nhưng rồi lại vênh mặt lên, cố gắng tỏ ra đắc ý:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT