Cả hai đều sững sờ. Tiếng động vừa rồi thật dễ gây hiểu lầm. Gương mặt Khương Ngư đỏ bừng như muốn rỉ máu. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, không thể nào tin được mình lại phát ra tiếng như vậy.
"Hoắc Diên Xuyên, đừng, anh đưa khăn cho tôi, tôi tự lau." Khương Ngư vội vàng nói.
Hoắc Diên Xuyên chỉ buồn cười nhìn cô, rồi tiếp tục lau chân cho Khương Ngư. Cô không thể tránh được, nhưng cảm giác khá kỳ lạ. Tại sao mỗi một kẽ ngón chân, anh đều phải lau cẩn thận như vậy?
"Anh, anh không cần lau kỹ như vậy đâu, lau sơ sơ là được rồi." Khương Ngư cam chịu nói.
"Chuyện này không thể được, không lau sạch sẽ, dễ sinh vi khuẩn." Hoắc Diên Xuyên "nghiêm túc" trả lời, nhưng giọng điệu lại mang chút đùa cợt.
Khi cả hai chân được lau sạch sẽ, Khương Ngư vội vàng chui vào chăn, không muốn tiếp tục chơi với Tiểu Hắc nữa.
Đột nhiên, Khương Ngư nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên đang dùng nước mà cô vừa rửa chân để ngâm chân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT