Trái tim vừa dao động của Khương Ngư lập tức chìm xuống, sự thất vọng dâng tràn. Cô tự nhủ, đừng bao giờ mềm lòng vì đàn ông.
Dẫu biết bản thân mình đã cư xử không đúng, Hoắc Diên Xuyên vẫn kiên định với suy nghĩ: dù Khương Ngư ghét anh, dù cô giận dữ, thậm chí khinh thường, thì cũng tốt hơn là ly hôn. Cô muốn làm gì anh cũng được, chỉ cần cô không rời xa anh.
Xe lặng lẽ chạy về đại viện quân khu. Khi xe dừng, Khương Ngư lập tức mở cửa, không nói một lời nào, bỏ đi thẳng. Hoắc Diên Xuyên chỉ ngồi yên, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô khuất dần trong đêm. Một nụ cười bất đắc dĩ hiện trên môi anh.
Đêm ấy, Hoắc Diên Xuyên ngồi trong xe thật lâu, để gió đêm lạnh buốt quét qua khuôn mặt. Anh biết mình đã quá xúc động, nhưng trong thâm tâm, nếu tình huống lặp lại, anh vẫn sẽ hành động như vậy. Người đàn ông đó – kẻ đã chọc giận Khương Ngư – xứng đáng nhận cú đấm của anh.
Khi trở về nhà, ánh đèn vẫn sáng, nhưng Khương Ngư đã ngủ say. Hoắc Diên Xuyên bước vào phòng nhẹ nhàng như sợ làm cô tỉnh giấc. Cô cuộn mình lại, ngủ say như một chú mèo nhỏ. Nhìn cô, trái tim anh như mềm lại.
“Nhóc con, em là của anh. Anh sẽ không bao giờ buông tay.”
Hoắc Diên Xuyên cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ như cánh lông vũ lên trán cô. “Ngủ ngon, nhóc con.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play