Chuyến đi xuống phương Nam lần này tuy đơn giản gọn nhẹ, nhưng bút và giấy là những vật Tân Diệu ra khỏi nhà không thể thiếu.
Không lâu sau, Thiên Phong mang bút và giấy đến, đứng bên cạnh Tân Diệu.
Phát hiện đám sơn tặc cấu kết với Huyện lệnh là chuyện xảy ra bất ngờ, Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu còn chưa kịp bàn bạc nên xử trí ra sao, nhưng việc đại Đương gia tự nhận tội lại khiến nàng lập tức nghĩ ra cách đối phó.
“Ta là Ngự sử tuỳ hành giám sát vụ án của Cẩm Y Vệ, đối với lời tự xưng đồng lòng với sói hùm để quét sạch sơn tặc của Huyện lệnh huyện Lăng, ta vô cùng nghi ngờ. Ngươi hãy kể rõ xem các ngươi làm sao mà liên kết được với nhau.” Tân Diệu nói, liếc nhìn Hạ Thanh Tiêu.
Hạ Thanh Tiêu cau mày: “Giả Ngự sử, ngay từ đầu, Trịnh Huyện lệnh đã lập tức báo cáo tình hình sơn tặc với chúng ta, còn đưa ra bằng chứng các khoản gửi và nhận giữa y với bọn chúng. Ta thấy y không có vấn đề gì.”
Quân đội Đại Hạ cường mãnh, phản loạn là đường cùng không thể có lối thoát. Huyện lệnh huyện Lăng Trịnh Minh cấu kết với sơn tặc hiển nhiên không phải để lập thế tự trị, mà là để tham lam tài vật. Đại Đương gia nhất định đã cho Trịnh Minh không ít lợi ích, nói ra chắc chắn không có sơ hở gì.
Quả nhiên, nghe thế, đại Đương gia cười lạnh: “Các ngươi tưởng y là quan tốt à? Chẳng qua chỉ cần đút ít bạc là y nhắm mắt làm ngơ cho bọn ta g.i.ế.t người cướp của. Giờ thì Cẩm Y Vệ đến, y sợ chuyện nhận hối lộ lộ ra, lại lo mang tội câu kết với phản tướng, nên mới vội vàng đóng vai người tốt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play