Nhan Diệu đến nhà Tô Nhuyễn ở.
Tô Nhuyễn mới biết vì sao Hứa Tử Yến lại lo lắng như vậy, bởi vì đám bắt cóc bọn họ hôm đó không phải đồng lõa với đám cướp ở câu lạc bộ đêm Paris, mà có quan hệ với nhà họ Hứa ở Cảng Thành, cố ý nhằm vào vợ chồng bọn họ, đương nhiên khiến người ta khó đề phòng hơn rồi.
Nhan Diệu không trở về nhà, không phải vì tránh đầu sóng ngọn gió, mà vì muốn ly hôn.
Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng biết rõ khúc mắc giữa hai người bọn họ.
“Anh ấy là nam thần trong trường học, đẹp trai, thông minh, đáng tin cậy, chỉ là hơi lạnh lùng. Nhưng từ ánh mắt đầu tiên tôi đã thích anh ấy, dần dần vướng sâu trong vũng lầy không thể tự kềm chế.”
Nhan Diệu cười nói về thủa ban đầu tươi đẹp: “Theo đuổi anh ấy suốt ba năm, từ năm nhất đến năm ba, trong khoảnh khắc anh ấy nói câu đồng ý, tôi thật sự cảm thấy cả thế giới đều nở hoa.”
“Khi đó ngây thơ cho rằng, chỉ cần anh ấy thích tôi một chút, là tôi có thể kiên trì yêu anh ấy cả đời…” Nói đến đây, hai mắt Nhan Diệu trở nên ảm đạm: “Sau đó tôi mới biết, thật ra ngay từ đầu chúng tôi đã sai.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT