Bộ váy thứ ba cũng là bộ cuối cùng Tô Nhuyễn chọn một chiếc váy cưới màu trắng, nếu cô dám chọn tất cả đều không theo lẽ thường như vậy, sợ là không qua được cửa mẹ mình.
Hơn nữa, nếu đã sống lại thời đại này một lần, cô cũng muốn lưu lại một số thứ về thời đại này.
Trên chiếc bàn trước mặt có hai chai rượu Mao Đài, hộp thuốc song hỉ, và hai món ăn đạo cụ làm từ thịt heo. Lộc Minh Sâm đã thay sang thường phục mùa hè, ngồi trước mặt bàn, Tô Nhuyễn mặc váy lụa trắng, tay ôm bó hoa nhựa, đứng cạnh anh, cảm thấy vô cùng thú vị, những chuyện này đời trước cô đều chưa từng thử qua.
Cũng may, ảnh chụp của bọn họ không cứng nhắc, thứ nhất Tô Nhuyễn vô cùng dày dạn, không xấu hổ. Đời trước cô từng tiếp nhận rất nhiều cuộc phỏng vấn, cũng từng quay không ít tiết mục về doanh nhân, chụp ảnh chân dung lại càng nhiều, cảm giác ống kính tốt hơn so với đa số người thời này rất nhiều, có cô dẫn dắt, Lộc Minh Sâm cũng rất tự nhiên, hoàn toàn không cần suy xét vấn đề màn ảnh, chỉ cần nhìn Tô Nhuyễn là được. Tô Nhuyễn nói chuyện, trêu đùa anh, thợ ảnh luôn có thể bắt được một số biểu cảm không tồi.
Thư hai, Trần Hạo là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, trình độ rất cao, hơn nữa đã có hai bộ ảnh phối hợp ăn ý với bọn họ trước đó, lần này rất nhanh đã chụp được vài tấm ảnh sống động.
Ra khỏi studio, trùng hợp lại chạm mặt Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh ở phòng cách vách. Tô Nhuyễn chậc một tiếng, Lộc Minh Sâm khống chế xe lăn đi bên cạnh cô, hình như hai người kia cũng không chú ý tới bọn họ, đều mặt đỏ tai hồng e lệ chạy về phòng trang điểm.
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn qua một cái, dáng vẻ thẹn thùng của Tô Thanh Thanh trăm phần trăm là giả vờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT