“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng:

Tân khoa Trạng Nguyên Trần thị, tham ô nhận hối lộ, cấu kết với địch quốc, tư tàng bản đồ quân sự—tội đáng tru di! Trần thị cùng phu nhân Hứa thị lập tức bị áp giải lên đoạn đầu đài xử trảm, bêu đầu thị chúng! Khâm thử.”

Chu Khiêm Ức ra tay vô cùng nhanh gọn. Với quyền thế và địa vị của hắn, muốn trừ khử một tên Trạng Nguyên vô danh, chẳng khác nào nghiền nát một con kiến.

Chiếu lệnh được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, ta hài lòng nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ.

Hôm nay tâm tình thật tốt, nên ra ngoài dạo một chút.

Dưới đoạn đầu đài, bá tánh tụ tập đông nghịt. Ánh mắt bọn họ đầy phẫn nộ, từng tiếng xì xào bàn tán vang lên không dứt.

Bọn dân ngu muội này, sao có thể biết được bộ mặt thật của đôi vợ chồng kia? Chỉ cần trong chiếu thư có bốn chữ “cấu kết địch quốc,” bọn họ liền sôi sục căm phẫn, hận không thể tự tay băm vằm hai người trên đài thành trăm mảnh.

Ta đứng dưới đài, khóe môi khẽ cong, nhìn về phía Hứa Liên.

Tảng đá trong lòng ta… sắp sửa rơi xuống rồi.

Rất gần.

Chỉ còn một chút nữa thôi.

Những tiếng xì xào lại truyền đến tai:

“Nghe nói chứng cứ phạm tội chính là một cuộn da dê, trên đó vẽ rõ bản đồ biên giới của Nguyệt Hành Quốc!”

“Thật sao? Quan viên mà tư tàng bản đồ quân sự của địch quốc, đây chẳng phải tâm tư phản nghịch rõ rành rành sao?”

“Chính xác! Đến cả Bắc quân thống lĩnh Chu tướng quân cũng chưa từng thấy qua thứ như vậy!”

Ta liếc nhìn kẻ vừa nói chuyện, khẽ cười lạnh trong lòng.

Chu Khiêm Ức không chỉ xem qua, hắn còn cẩn thận sao chép một bản…

Bỗng nhiên, tiếng hét vang lên:

“Hành hình!”

Tên đao phủ nhổ một ngụm nước bọt lên đại đao, giơ cao lưỡi đao sắc bén, nhắm ngay cổ Hứa Liên mà chém xuống!

Ta nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

Dường như Hứa Liên cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía ta.

Trong mắt nàng, tràn đầy kinh ngạc và tuyệt vọng.

Thật là… một biểu cảm thú vị.

Lưỡi đ.a.o vung xuống.

Hai chiếc đ.ầ.u l.â.u lăn tròn trên nền đất, phát ra âm thanh nặng nề—“Lộc cộc, lộc cộc.” M.á.u t.ư.ơ.i vẽ nên từng vệt dài trên bậc thềm đá, thấm đẫm cả mặt đất.

Trong lòng ta tràn đầy khoái ý, h.ậ.n t.h.ù tích tụ bao năm phút chốc tan thành mây khói. Khoảnh khắc này, tim ta đập mạnh, đôi mắt mở to, chăm chú nhìn chằm chằm vào c.h.i.ếc đ.ầ.u của Hứa Liên lăn lóc trên nền đất.

Đám dân chúng hoảng sợ che mắt, có người vội vàng quay mặt đi. Một số phụ mẫu hấp tấp kéo con trẻ rời khỏi, tránh để chúng phải chứng kiến cảnh tượng đẫm m.á.u này. Đám đông dần tản ra.

Duy chỉ có ta vẫn đứng yên tại chỗ.

Trời cao chứng giám, ta đã chờ ngày này biết bao lâu rồi! Ta hận không thể cắt da xẻ thịt Hứa Liên, uống từng giọt m.á.u của nàng!

Không biết ta đã đứng bất động bao lâu, chỉ biết rằng tầm mắt dần cay xè. Đột nhiên, một tấm vải trắng chặn trước mắt ta, rồi một vòng ôm kiên cố và ấm áp bao lấy ta từ phía sau.

Một làn hương nhàn nhạt thoảng qua, kèm theo giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai. Môi ta chợt cảm nhận được vị ngọt dịu dàng.

“Xa Xa, chúng ta về thôi.”

Cố Liên Thành.

Nàng đưa ta một xâu hồ lô đỏ thắm, viên nào viên nấy tròn trĩnh bóng loáng, hệt như lúc nhỏ nàng hay mua cho ta.

Lòng ta bỗng dưng trống rỗng, một sự mỏi mệt lạ thường ập đến. Đại thù đã báo, nhưng cảm giác lại không giống ta từng tưởng tượng.

Ta xoay người, nhẹ nhàng tựa mặt vào lồng ngực Cố Liên Thành.

Ở bên nàng, thời gian dường như trôi chậm lại. Sự tối tăm trong lòng cũng dần tan biến.

Một tay ta siết chặt xâu hồ lô, tay còn lại ghì chặt lấy nàng, tham luyến hơi ấm này.

Ta cảm nhận được cánh tay nàng vòng qua ôm ta, một điểm cộm lên trên lưng—đó là chiếc nhẫn gỗ ta từng tặng nàng.

“Hết thảy đều đã qua rồi, đừng sợ. Về sau, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”

Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, từng nhịp tay vỗ về trên lưng khiến ta thấy an tâm vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play