Năm đó, phụ thân ta bị bắt vào tù. Ta từng có một bạn tốt khuê mật, nhưng nàng lại hóa thành kẻ bạc tình như sài lang, hổ báo.
Hứa Liên, con gái của Thượng thư Lễ Bộ, khi ta bảy tuổi, phụ thân nàng và gia phụ có giao tình sâu đậm, ta và nàng cũng thường xuyên qua lại. Nhưng thế sự vô thường, nhà ta bỗng chốc gặp đại họa, nàng liền trở mặt, tuyệt tình với ta – người từng là khuê mật với nhau.
Mẫu thân nàng, từ khi nhà ta sa sút, đã sớm khinh thường nương ta. Bà ta ghét bỏ xuất thân nông phụ của nương, lại càng ghen tỵ vì dung mạo tuyệt sắc của bà. Cha ta đối với nương hết mực yêu thương, trong khi mẫu thân Hứa Liên lại chịu cảnh bị trượng phu lạnh nhạt, khiến bà ta càng thêm bất bình. Vì thế, dù bề ngoài tỏ vẻ thân thiện, trong lòng bà vẫn luôn ôm hận.
Có một người mẹ như vậy, Hứa Liên tự nhiên cũng chẳng thể nào lương thiện. Trước mặt ta, nàng giả vờ thân thiết, nhưng sau lưng lại không chừng cùng mẫu thân bàn luận về ta, nói đủ điều ganh ghét. Điều nàng ghen tỵ nhất, chính là dung mạo của ta.
Ta kế thừa vẻ đẹp của nương, khiến nhiều phu nhân quan lớn khi thấy ta ngồi cùng Hứa Liên luôn khen ngợi ta trước.
Sau khi nhà ta gặp nạn, mẫu thân bị Hứa phu nhân đày vào quân doanh, chịu tra tấn đến chết. Còn ta, vì tuổi còn nhỏ nên may mắn thoát được một kiếp, lang bạt nơi góc khuất Kinh thành, sống nhờ cơm thừa canh cặn, trôi dạt qua ngày.
Hứa Liên tìm thấy ta, bưng đến trước mặt một đống thịt c.h.ó thơm nức, rồi ra lệnh cho vài tên sai vặt lực lưỡng ghì chặt ta, ép ta ăn.
Nhìn đống thịt ấy, lòng ta quặn thắt. Rõ ràng… đó là A Hoàng của ta! Các nàng còn đặt xư.ơ.ng s.ọ lên trên cùng, trên đó có một vết rách rõ ràng—vết thư.ơng mà A Hoàng đã liều mạng chống lại kẻ x.ấ.u để bảo vệ ta khi ta suýt bị mẹ m.ìn bắt đi. A Hoàng chính là thần hộ mệnh của ta!
“Hứa Liên, ngươi lại có thể nhẫn tâm nấu A Hoàng! Ngươi không phải con ngư.ời! Ngươi quên rồi sao? Nó rất thích ngươi, mỗi lần gặp ngươi đều vui vẻ liếm tay ngươi mà!”
Ta nghẹn ngào, kh.óc đến run rẩy. Hứa Liên lại đắc ý ngắm ta giãy giụa, lạnh lùng đáp: “Chỉ là một con s.ú.c s.i.n.h thôi. Mỗi lần nó liếm tay ta, ta đã thấy g.h.ê t.ở.m chết đi được. Đã sớm muốn b.ă.m nó ra rồi.”
Nói xong, nàng bật cười vui vẻ.
Nàng ra lệnh cho bọn sai vặt ép ta ăn thịt c.h.ó. Cả ngày lang thang ăn xin khiến ta chìm trong cơn đói khát không lối thoát, hương thơm của thịt c.h.ó không thể nghi ngờ càng kích thích cơn thèm ăn của ta. Nước miếng bất giác tràn ra, nhưng ta cắn chặt hàm răng, mặc cho bọn chúng bẻ miệng thế nào cũng không chịu mở ra.
Hứa Liên tức giận quát lớn: “Ngươi đã lưu lạc thành kẻ ă.n x.in, còn giữ cái gọi là khí tiết làm gì?! Ta chính là nhìn không vừa mắt bộ dáng kiên cường này của ngươi! Đ.ậ.p n.á.t hàm răng nó cho ta!”
Bọn sai vặt thấy không bẻ nổi miệng ta, bèn chuẩn bị dùng một chiếc ch.ù.y nhỏ nện thẳng v.ào r.ă.ng. Nếu bị đánh trúng, tất nhiên m.á.u th.ị.t b.e b.é.t, có khi răng cũng rụng sạch.
Điều đầu tiên lóe lên trong đầu ta lại là—không có răng chẳng phải càng khó ăn đồ ăn sao?
Nghĩ vậy, ta chợt có chút sợ hãi, nhắm chặt mắt, chờ đợi cú chùy giáng xuống. Nhưng đợi hồi lâu, cây chùy vẫn chưa rơi xuống. Ta thử hé một mắt, liền thấy trước mặt là một thanh trường kiếm chặn ngang lưỡi búa.
Ta men theo thân kiếm mà nhìn, người cầm kiếm là một thiếu niên vận kỵ trang. Hắn khí phách hiên ngang, ngũ quan tuấn tú, nhưng ấn tượng nhất chính là nốt chu sa giữa mi tâm, y.ê.u d.ị đến mức khiến lòng người xao động.
Hứa Liên tựa hồ có chút e dè với vị công tử này, nên không dám nói gì thêm.
Thiếu niên ấy nắm lấy tay ta, kéo ta rời khỏi con hẻm nhỏ tối tăm, đưa ta đến nơi có ánh mặt trời chiếu rọi. Khoảnh khắc đó, ta chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp lạ thường.
Gió nơi kinh thành cuộn lên, tựa như thúc đẩy bước chân chúng ta tiến về phía trước. Mái tóc hắn bay lên, tỏa ra một mùi hương dìu dịu, khiến lòng ta rung động không thôi.
Chúng ta chạy mãi đến bờ sông hoang vắng ngoài thành, lúc này mới thở hổn hển ngồi xuống.
Ta ngơ ngẩn nhìn —trên đời này sao lại có một người kinh tài tuyệt diễm đến vậy?
“Đa tạ tiểu công tử đã cứu giúp, ta không có gì để báo đáp.”
Không ngờ nàng lại nhoẻn miệng cười. Khoảnh khắc ấy, lòng ta khẽ run, mặt bỗng đỏ bừng.
“Ta tên Cố Liên Thành, là con gái Thừa tướng. Đừng sợ, chúng ta đã trốn thoát rồi.”
Ta ngẩn người—thì ra nàng là nữ tử!
“Ta… ta tên Lưu Quân Dao, là… là một ăn m.ày.”
Nói đến hai chữ "ăn m.àyi", ta không khỏi cúi đầu, giọng nói cũng trở nên ậm ừ, tự giác hổ thẹn vạn phần.
Có lẽ nàng thấy ta lâm vào cảnh khốn cùng, nên dù mình ăn vận sạch sẽ, nàng vẫn buông kiếm xuống, đưa hai tay ra định ôm lấy ta.
Ta vội vàng tránh đi. Trên người ta quá bẩn, sao có thể để một quý nhân như nàng chạm vào?
Nhưng Cố Liên Thành lại chẳng chút do dự, trực tiếp ôm lấy eo ta, kéo ta vào lòng, mặc kệ gương mặt lấm lem của ta áp vào vạt áo nàng. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng ta, giọng thì thầm bên tai:
“Ta từng thấy ngươi trong cung yến… Ngươi thật sự rất xinh đẹp.”
Khoảnh khắc ấy, bao nhiêu ủy khuất dồn nén trong lòng đều trào ra. Ta không kìm được mà khóc nức nở trong lồng ngực nàng. Hơi ấm từ người nàng bao bọc lấy ta, khiến ta luyến tiếc không muốn rời xa.
Nàng dịu dàng vén lọn tóc rối của ta, lấy một chiếc trâm lan ngọc búi gọn lại thành một búi tóc nhỏ. Sau đó, nàng cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên mặt ta, rồi hơi khom lưng, nắm tay ta dắt đi.
Nàng kéo ta chậm rãi bước vào chợ.
Ta dừng chân trước một quầy bán kẹo hồ lô, nhìn chằm chằm vào đó mà không thể rời đi. Khi còn ở trong phủ, kẹo hồ lô chính là thứ ta mong chờ nhất—từng viên tròn trịa, đỏ rực, óng ánh như đá quý, nhìn thôi cũng đủ khiến ta thèm thuồng.
Cố Liên Thành thở dài bật cười, rồi mua ngay xiên hồ lô lớn nhất, đỏ thẫm nhất đưa cho ta.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng. Chỉ sợ tiên nữ giáng trần cũng chẳng thể hơn được nàng lúc này!
Ta thật cẩn thận tách ra một viên, từng ngụm nhỏ thưởng thức, để viên kẹo tan chậm rãi trong miệng, tận hưởng vị ngọt ngào đến tận cùng. Chỉ một viên thôi, ta đã thấy thỏa mãn vô cùng.
Cố Liên Thành nhìn ta, hỏi: “Vì sao không ăn? Hay là ngươi thấy kẹo hồ lô quá ngọt?”
Ta vội vàng lắc đầu: “Không phải! Kẹo hồ lô rất ngon. Nhưng vì quá ngon nên ta muốn giữ lại, để có thể ăn được vài ngày.”
Cố Liên Thành khẽ nhíu mày: “Ta sẽ mua cho ngươi mỗi ngày. Ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng có, không cần để dành cho ngày mai.”
Nghe vậy, ta lập tức lấy xiên kẹo từ tay áo ra, vui vẻ cắn một miếng.
Nàng không nuốt lời. Mỗi ngày đều dẫn ta đi mua kẹo hồ lô, dắt ta dạo quanh khắp chợ.
Nàng còn biết cưỡi ngựa, bắn tên, giương đao múa kiếm—thật sự lợi hại vô cùng!
Một đêm nọ, có một hắc y nhân tìm đến ta. Hắn nói sẽ đưa ta đến một nơi rất xa, nơi đó ta sẽ không còn phải chịu cảnh đói khát, còn có thể học được nhiều bản lĩnh.
Ta nghĩ đến Cố Liên Thành. Nếu có thể giỏi giang như nàng, chẳng phải rất tốt sao? Vì vậy, ta dứt khoát đồng ý.
Chúng ta đi rất xa, xa đến mức giọng nói của bá tánh cũng đổi khác. Khi ấy, ta mới biết nơi này là Nguyệt Hành Quốc.
Trước khi rời đi, ta để lại một chiếc nhẫn gỗ khắc thủ công trong ngôi miếu đổ nát, xem như một dấu tích của bản thân.
Gió đêm gào thét, kéo ta về thực tại.
“Hành trình biên cảnh Nguyệt Hành Quốc đã hoàn thành, thu dọn xong.”
Một bóng đen lặng lẽ đưa đến một cuộn da dê.
“Vì một kẻ như Chu Khiêm Ức, các ngươi thật sự không tiếc bỏ ra cả bản đồ sao?”