Ngụy Mậu Bồng khóc lóc như thể bị người ta bỏ rơi một cách tàn nhẫn.
Chu Nguyên Lâm nghe thấy tiếng khóc, một tay đút túi, bước từng bước thong thả tới lan can, cúi đầu nhìn xuống, mỉm cười khẽ nhếch cằm lên: "Lớn tiếng hơn chút nữa đi."
Ngụy Mậu Bồng lập tức nghẹn lại, không dám phát ra âm thanh nào nữa.
Đồ mất mặt, trong mắt Chu Nguyên Lâm toàn là sự lạnh lùng. Anh ta không thể quên được cảnh tượng năm đó khi Ninh Tư Hàm phải thắng gấp ở dưới chân núi. Lúc bước ra khỏi xe, đầu anh ấy đầy máu, một chân khập khiễng khiến tất cả mọi người đều lạnh cả sống lưng. Ngụy Mậu Bồng có khóc như vậy không?
Một người trông có vẻ thu mình và cẩn trọng, dường như chẳng dám làm gì nhưng thực chất trong xương tủy đã khắc sẵn chữ "ích kỷ".
"Đi thôi." Phùng Duyệt Sơn lên tiếng.
Họ không quan tâm đến Ngụy Mậu Bồng nữa, vừa bước ra khỏi ban công thì gặp người nhà họ Ngụy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT