Bánh canh được đem lên rất nhanh, chưa đến hai mươi phút đã được đặt lên trước bàn của Thẩm Liên.
“Anh đi chơi đi, em ăn xong rồi tìm anh sau.” Thẩm Liên tìm một góc yên tĩnh, cũng không cần Sở Dịch Lan phải ở lại.
Sở Dịch Lan ngẩng đầu lên, lúc này đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Trịnh Ca, nhưng sắc mặt của anh lại trở nên lạnh lùng rồi quay người bỏ đi.
Trước đây mình bị mù sao? Sở gia tự suy ngẫm.
Ngón tay Trịnh Ca lạnh run, đã lâu rồi cậu ta không gặp Sở Dịch Lan, lần này cuối cùng cũng nhìn thấy được sự thay đổi của người đàn ông.
Sự tàn nhẫn u ám giữa hàng lông mày của Sở Dịch Lan đã mất tăm, chỉ còn lại vẻ ung dung hờ hững vốn có, vẻ đẹp tuấn tú sang trọng mà ông trời thiên vị ban cho anh càng trở nên rõ rệt. Anh đối xử với Thẩm Liên rất tốt, không phải cái tốt cố ý làm ra cho người khác thấy, mà là mỗi một phút giây đều quan tâm, săn sóc. Chính điều này làm Trịnh Ca cảm thấy mất cân bằng.
Bởi vì cho dù cậu ta có kiểm soát được khoảng thời gian đó của Sở Dịch Lan, người đàn ông đó cũng chưa bao giờ đối xử với cậu ta như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play