Sở Dịch Lan không biết rằng, kiếp trước dù là fan chân chính của Thẩm Liên hay antifan thì đều có chung đồng thuận, đó là Thẩm Liên này thật là lẳng lơ, còn là công khai lẳng lơ.

Cậu bày tỏ tình cảm với những thứ mình thích một cách rõ ràng và táo bạo, chẳng khác gì con công khoe đuôi.

Còn Sở Dịch Lan, anh sợ nhất là kiểu thẳng thắn như vậy.

Kết quả là Thẩm Liên cứ liên tục tấn công anh, không hề có ý định dừng lại.

Thẩm Liên đã thành công đẩy Sở Dịch Lan về phòng.

Sở Dịch Lan vừa đi, Thẩm Liên liền quên hết đau đớn, ôm chăn lăn mấy vòng, vừa rồi cậu thấy hình như tai Sở Dịch Lan đỏ lên.

Sở Dịch Lan trở về phòng ngủ, uống một ngụm nước lạnh.

Sáng hôm sau, khi Thẩm Liên tỉnh dậy thì Sở Dịch Lan đã đi làm rồi, cậu thong thả ăn hết bữa sáng do dì Phân làm, sau đó đến quán cà phê mà Tiền Cao đã hẹn.

Tiền Cao cao khoảng một mét sáu lăm, tướng mạo bình thường, hơi hói, hơn ba mươi tuổi nhưng mắt sáng như đuốc, có thể nổi danh trong giới người đại diện thì chắc chắn không phải người tầm thường.

Tiền Cao vốn ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt như thể mình là đại gia, khi nhìn thấy Thẩm Liên lần đầu tiên, gã vẫn còn khinh thường nhưng rất nhanh sau đó, gã lại nhìn lại rồi chớp mắt như kiểu không thể tin nổi.

Sự thay đổi về khí chất của một người có thể khiến người đó hoàn toàn khác trước.

Thẩm Liên ngồi xuống đối diện Tiền Cao.

"Chào anh Tiền."

Tiền Cao: "Mày..."

Tìm mãi không ra từ nào thích hợp, Tiền Cao thăm dò: "Bị cái gì kích thích à?"

"Kích thích vì không có tiền." Thẩm Liên cười lười biếng: "Nghèo quá anh Tiền ơi, có xô chậu nào phù hợp với em không?"

Nói đến chuyện này, Tiền Cao lập tức nói không ngừng.

Một gameshow truyền hình về tình yêu, một gameshow truyền hình về phiêu lưu, Tiền Cao phân tích xong thì nghiêng về cái trước hơn, dù sao với xu hướng hiện tại của Thẩm Liên, bất kể cậu ghép đôi với ai thì cũng đều có chủ đề để bàn tán. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Thế gameshow truyền hình phiêu lưu đi." Thẩm Liên nói.

Tiền Cao không ngờ Thẩm Liên lại phản bác, kinh ngạc hỏi: "Tại sao?"

Thẩm Liên trả lời rất thoải mái: "Không muốn để người mình thích hiểu lầm."

Bên kia, trong văn phòng, Sở Dịch Lan nghe thấy câu này thì lưng căng cứng.

Thẩm Liên đoán không sai, Sở Dịch Lan sẽ không hoàn toàn tin tưởng cậu, mà việc lắp một thiết bị nghe lén nhỏ trên quần áo của Thẩm Liên thì không khó.

Tiền Cao ngẩn ra, ngay sau đó suýt nữa nhảy dựng lên, mắng té tát vào mặt: "Mày có điên không? Đã nói bao nhiêu lần rồi, Chu Đường Tư không thèm để mắt đến mày, người ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn mày, còn không muốn để người mình thích..." ( truyện trên app T Y T )

"Không phải Chu Đường Tư." Thẩm Liên cau mày ngắt lời: "Tôi không có hứng thú với mấy thằng ngu."

Tiền Cao: "???"

"Tôi không thích Chu Đường Tư." Thẩm Liên cũng chẳng quan tâm câu nói này nghe đáng tin đến mức nào: "Tóm lại anh Tiền cho tôi một cơ hội, tôi có thể tham gia gameshow mạo hiểm."

Tiền Cao định sẽ không đồng ý, tình cảnh hiện tại của Thẩm Liên, cậu không có quyền lựa chọn.

Điện thoại rung lên, Tiền Cao vừa ra vẻ cảnh cáo, vừa móc điện thoại ra.

Nhưng không biết nhìn thấy gì, sắc mặt Tiền Cao nhanh chóng thay đổi.

Sau nửa phút trôi qua, Tiền Cao mới hỏi Thẩm Liên: "Nghĩ kỹ chưa? Gameshow truyền hình mạo hiểm?"

Thẩm Liên gật đầu: "Ừ."

Tiền Cao chốt hạ: "Được, vậy là cái này, ba ngày sau báo danh."

Thẩm Liên không quan tâm tại sao Tiền Cao đột nhiên thay đổi thái độ, cùng lắm là phía trước có hố.

"Anh Tiền." Thẩm Liên tiếp tục: "Tiền job trước đó, công ty cũng nên trả cho tôi một chút chứ..."

"Mày đừng hòng!" Tiền Cao bắn nước bọt lung tung: "Trước đây mày cứ khăng khăng xen vào chuyện của Chu Đường Tư và Trịnh Ca, gây ra bao nhiêu hiệu ứng tiêu cực cho công ty? Tiền bồi thường đủ để mày trần truồng ra đường rồi, đừng được voi đòi tiên, lần này mà trễ hẹn nữa, mày cứ thử xem!"

Thẩm Liên hơi nheo mắt, nhiều năm rồi, chưa có ai dám nói chuyện với cậu như vậy.

Tiền Cao không hiểu sao trong lòng lại lạnh toát, những lời cay nghiệt còn lại đành nuốt ngược vào trong.

Thẩm Liên cười lạnh trong lòng, trước đây ai thúc giục nguyên chủ quấn lấy Chu Đường Tư? Nói gì mà hot nhờ scandal cũng là hot, kiếm đủ lượng thảo luận rồi bây giờ trở mặt không nhận , cũng được thôi, đợi tham gia gameshow truyền hình mạo hiểm này xong, cũng gần đến lúc chấm dứt hợp đồng.

Trong văn phòng rộng rãi, sắc mặt Sở Dịch Lan u ám, anh tưởng Thẩm Liên giả vờ đáng thương, hóa ra là thật, bị bóc lột đến mức này, chẳng trách trong ngân hàng chỉ còn lại chút tiền như vậy.

Cốc cốc cốc ——

Trợ lý gõ cửa.

Sở Dịch Lan: "Vào đi."

Trợ lý cẩn thận đẩy cửa, sắc mặt mang theo vẻ khó hiểu và lo lắng.

Sở Dịch Lan không thích vẻ do dự của cấp dưới, đang định nói gì đó thì nhìn thấy bó hoa trong tay trợ lý.

Sở Dịch Lan khựng lại, mím môi.

"Cậu cầm hoa vào đây làm gì?"

Một bó hoa ly, mùi hương thơm ngát.

Trợ lý nhỏ giọng: "Có người gửi đến lễ tân, bảo là... tặng ngài."

Khi trợ lý cầm hoa lên đã nhận được cả vạn ánh nhìn chú ý, Sở Dịch Lan là Diêm Vương sống trên thương trường, vốn tính cách đã lạnh lùng, sau khi dung mạo bị tổn thương lại càng xa lánh mọi người nên càng không có ai dám bày tỏ thiện cảm với anh.

Một lúc sau, Sở Dịch Lan nói: "Đưa đây."

Trợ lý: "?" Không phải nên bảo cậu ấy vứt vào thùng rác luôn sao?

Trợ lý nhẹ nhàng đặt hoa ly trước mặt Sở Dịch Lan.

Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông lật giở trong bó hoa, nhanh chóng lấy ra một tấm thiệp.

Tấm thiệp thấm đẫm hương thơm, nét chữ trên đó thanh thoát và mạnh mẽ: Hoa hồng hơi đắt, đừng chê hoa này.

Sở Dịch Lan: "..."

"Tổng giám đốc Sở?" Trợ lý không nhìn ra được biểu cảm gì trên mặt Sở Dịch Lan, nhỏ giọng hỏi: "Xử lý thế nào?"

"Chuyện nhỏ như này cũng cần hỏi tôi?"

Trợ lý nghĩ thầm OK, tôi sẽ vứt vào thùng rác ngay.

Sở Dịch Lan: "Trong văn phòng không có bình hoa sao? Cắm hoa đơn giản vậy mà không biết?"

Trợ lý: "!!!"

Sở Dịch Lan cười khẩy: "Cậu có thể ngu thêm một chút nữa."

"..."

Sau khi trợ lý đi, Sở Dịch Lan nhìn vào tài liệu trên màn hình nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ lại câu nói rõ ràng và bình tĩnh của Thẩm Liên: "Không muốn để người mình thích hiểu lầm."

Một lúc lâu sau, Sở Dịch Lan nở một nụ cười lạnh lùng chế giễu, mặc kệ đi, đối với anh đều không quan trọng, chỉ là gia vị cho lúc buồn chán mà thôi.

Sở Dịch Lan nhắm mắt lại, bóng tối quen thuộc bao trùm lấy anh.

Anh đã từng tin tưởng rất nhiều người trong thời gian ngắn ngủi nhưng kết quả thì sao?

Lòng người, không đáng để hy vọng nhất.

Trợ lý cắm hoa ly xong, sau đó đặt lên tủ nhỏ ở cửa, những giọt nước trên cánh hoa long lanh, Sở Dịch Lan chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy.

Sau khi tạm biệt Tiền Cao Thẩm Liên đã quay về căn hộ cho thuê, nói là căn hộ, thực tế diện tích chỉ khoảng hai mươi mét vuông, trên lầu có một chiếc giường, chăn gối lộn xộn.

Thẩm Liên dọn dẹp từng thứ một, nơi công ty sắp xếp, anh không được mang nhiều thứ, cuối cùng tính toán xong, chỉ được nửa vali đồ.

Thẩm Liên về đến nhà Sở Dịch Lan trước khi trời tối.

Vừa bước vào cửa, Thẩm Liên đã thấy Sở Dịch Lan đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí tài chính, đôi chân dài bắt chéo, cúi đầu cũng có thể thấy được đường nét lạnh lùng đẹp đẽ.

Thẩm Liên ngắm nhìn vài giây rồi mới bắt đầu thay giày.

Trên bàn ăn, Thẩm Liên nói về việc tham gia gameshow truyền hình sau ba ngày nữa, Sở Dịch Lan chỉ trầm giọng "Ừ" một tiếng, có vẻ như không có ý kiến gì.

Tiếp theo, Thẩm Liên chuyển hướng câu chuyện: "Anh có thích hoa ly không?"

Sở Dịch Lan nói: "Mùi nồng quá."

Thẩm Liên hiểu ý: "Lần sau em sẽ tặng anh loại khác."

Sở Dịch Lan không nói gì.

Dì Phân cười bước vào bếp, Tiểu Lan còn thích nhận hoa của anh Thẩm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play