Lý Diệu kinh ngạc, chỉ vào mũi mình rồi hỏi: “Tao hại mày bị cha đánh?” Mạnh Giang gật đầu, đáp: “Đúng thế, mày cũng biết cha tao luôn hi vọng tao sẽ thi vào một trường dạy nấu ăn, sau này sẽ kế thừa tiệm màn thầu của gia đình. Nhưng ước mơ của tao trước nay vẫn luôn là trở thành một thợ trang điểm và làm tóc danh tiếng, thậm chí trở thành một bậc thầy thiết kế hình tượng xuất sắc nhất.” “Mà mày cũng biết cha tao rồi đấy, ác như hùm. Trong nhà ông ấy nói một là một, không ai dám cãi, từ trước đến giờ chưa từng cho tao có cơ hội phản đối điều gì. Cho nên tao vốn dĩ định theo ý ông ấy rồi, làm đầu bếp thì làm đầu bếp, dù sao cũng chỉ là một cái nghề mà thôi.” “Thế nhưng, chuyện tên tiểu yêu quái là mày lại chọn khoa Luyện khí sư của Đại Hoang chiến viện đã chạm đến ước mơ của tao. Tao đã nghĩ mất cả một đêm, chúng ta là bạn bè hoạn nạn có nhau. Nếu như mày có thể kiên trì theo đuổi ước mơ thì tại sao tao lại không thể? Cho nên sáng sớm ngày hôm sau, tao đã cãi nhau một trận to với cha, sau đó, tao đã chọn một trường học về thẩm mĩ, dù đấy là một trường thẩm mĩ kém nhất.” Mạnh Giang nử nụ cười tươi rói, cười đầy tự hào, dùng ngón cái chỉ vào ngực mình và tuyên bố: “Rồi sẽ có một ngày, người ta cũng sẽ gọi tao là một đại sư, thiên vương trong giới thiết kế hình tượng - Mạnh đại sư!” Lý Diệu nhiệt huyết sôi trào, lại ôm chặt lấy Mạnh Giang lần nữa.“Điều lớn nhất tao có được trong thời gian ba năm tại trung học Xích Tiêu chính là có thể được kết bằng hữu với một người bạn tốt như mày, người anh em tốt! Hãy để cho chúng ta nỗ lực cùng nhau dưới mái trường đại học, trở thành những bậc thầy trong lĩnh vực mình đã chọn.” “Tất nhiên, tao nhất định sẽ sống, học tập và chiến đấu hết mình, tuyệt đối sẽ không thua kém mày… Mặc dù đời này tao không thể trở thành một tu chân giả, nhưng tao cũng sẽ sống một cuộc sống ý nghĩa nhất có thể.” Mạnh giang ưỡn ngực, dõng dạc nói.
Hai người bọn họ nói cười vui vẻ, lại nhớ về những hồi ức hồi trung học, vành mắt ai đấy đều đỏ cả lên, lúc này Lý Diệu mới bùi ngùi quay sang một người.
“Cậu đừng có ôm ấp gì nha, chúng ta không thân thiết vậy đâu, bạn bè bình thường thôi.” Đinh Linh Đang vô cùng cảnh giác trừng mắt với hắn.
Lý Diệu có hơi ngại, bèn nở nụ cười, gãi đầu gãi tai rồi nói: “Hôm đó là do tôi nhất thời kích động, tỷ đừng để trong lòng nhé.” “Tôi ghim vào trong lòng rồi, tâm hồn tôi bị tổn thương nặng nề lắm đấy nhé. Nhưng nếu như cậu xem xét đến các khoa võ thuật chiến đấu chủ tu, khoa kim khí bổ trợ tu luyện thì biết đâu tôi sẽ thấy dễ chịu hơn chút.” Đinh Linh Đang vẫn chưa bỏ cuộc, cô dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lý Diệu.
“Tùy tình hình đã đi, tôi vẫn chưa biết tình hình khoa Luyện khí sư của chiến viện Đại Hoang như thế nào mà!” Lý Diệu nói với cô, sau đó bước đến trước mặt người bằng hữu cuối cùng.
Nói đúng ra không phải bằng hữu thông thường mà là một người vô cùng đặc biệt. Trịnh Đông Minh - thiên tài tu luyện giấu tài năng có thể điều khiển đồng thời linh năng và u năng!“Thật không ngờ một thủ khoa thành Phù Qua như cậu lại lựa chọn cái chuyên ngành rác rưởi, khoa Luyện khí sư của Đại Hoang chiến viện đấy.” Trịnh Đông Minh nói với giọng hờ hững.
“Còn người có thành thích thi đứng thứ ba toàn thành Phù Qua như cậu lại chọn khoa Võ thuật chiến đấu của Thiên Hoan thư viện, thế thì có gì khác nhau đâu, phải không?” Lý Diệu nở nụ cười, nói với hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play